Diệp Tố Tố
Đương nhiên đối với Diệp Tố Tố xưa nay mà nói, cho dù ngày đó đứng ở bờ hồ nhìn thấy đứa nhỏ rơi xuống nước, cô cũng không có nghĩa vụ nhất định phải đi cứu, cô không muốn cứu, ai có thể khiển trách được cô? Loại chuyện nhảy xuống nước cứu người này hoàn toàn dựa vào tự nguyện, muốn cứu liền cứu, không muốn cứu sẽ không cứu, vấn đề đạo đức, ai cũng không trách cứ được ai. Còn nữa, ngày đó cô đi qua không phải vẫn luôn tự trách sao, nhốt mình lại trong phòng không chịu đi ra, khuôn mặt xinh đẹp tiều tuỵ đi không ít.
Vì thế giờ phút này, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của một nhà bốn người, cô cắn răng không thừa nhận, đi tới về phía hắn mà nói: “Duệ Triết, đây không phải là một chuyện nhỏ, anh không thể vì một câu nói vu vơ của một đứa trẻ mà định tội em, làm cho em mang tội danh lớn như vậy được! Em là nữ giáo viên ở nơi này, đã từng chăm sóc qua không biết bao nhiêu đứa trẻ, biết tụi trẻ còn nhỏ tuổi, sẽ nói một số lời mà người lớn nghe không hiểu, nhưng đối với tụi trẻ mà nói, đây là ngôn ngữ của trẻ, chúng ta không thể xem là thật được.”
Đằng Duệ Triết thấy cô còn đang vô cùng thân thiết gọi hắn là Duệ Triết, lại tính hướng về phía hắn mà dựa vào, khuôn mặt hắn hắc trầm xuống, đôi mắt ưng trở nên hung ác nham hiểm, chán ghét đến cực điểm, chưa từng nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ biến thành dáng vẻ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819275/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.