Cổ Ngạo
Đối mặt với tình cảnh này, Đằng Duệ Triết không lên tiếng mà chỉ nhìn tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Cổ Ngạo phủ kín sát ý, trong cơn giận dữ. Nhưng Đại Lận đang chăm con lại hồn nhiên không nhận ra, ôm lấy bé con xoay người hô Cổ Ngạo một tiếng, để anh giúp đỡ tiếp nhận đứa bé.
Vì thế trong nháy mắt xoay người lại, cô mới phát hiện Đằng Duệ Triết đang đứng ở phía sau mình, đang dùng một loại ánh mắt lạnh như băng mà gắt gao nhìn chằm chằm vào cô. Đầu tiên là cô hơi hơi kinh ngạc, thuận đà cho là việc không đáng lo, im lặng ôm Trạch Khiêm đi qua bên người hắn.
Hiện tại nhìn thấy người đàn ông này, quả nhiên không còn đau lòng như trước nữa, cảm giác thật thản nhiên, không một gợn sóng sợ hãi, chẳng lẽ là vì cô đã chết lặng sao? Cô cảm thấy thật sự vui mừng đối với điều này, cũng thật may mắn vì mình đã suy nghĩ thông suốt.
Nếu bây giờ cô còn nằm khóc trêи ghế sô pha, như vậy nhất định là cô còn ôm tia hi vọng với Đằng Duệ Triết. Nhưng hiện tại đi ra ngoài, tất cả những điều đó liền trôi qua, cô sẽ nhìn thẳng vào cảm giác của chính mình thêm lần nữa, giải phóng tự do của bản thân.
Cổ Ngạo thì đi bên cạnh che lấy cô, không cho Đằng Duệ Triết chụp được cánh tay của cô, mang cô rời khỏi nơi này.
Mà Đằng Duệ Triết lại bận tâm đến sự ảnh hưởng của quan viên Chính phủ trước mặt công chúng, nên không để vệ sĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819253/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.