Sau khi hai người trở về phòng, những lời nói của Đằng phụ vẫn còn ở trong lòng của Đại Lận, thật lâu vẫn không tản đi, khiến cho cô cảm thấy chính mình đã làm liên lụy hắn, gả vào nhà ai, nhà đó đều phản đối, luôn gặp phải trường hợp cha con đối đầu như vậy. Không biết Đằng Duệ Triết có lại giống như Tiêu Tử, để lại cho cô một cái kết đầy tiếc nuối hay không?
Cô mở cửa sổ nhỏ trong phòng ngủ ra thông gió, để cho ánh mặt trời cùng làn gió lạnh lùa vào, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe tấp nập bên dưới.
Hắn thì đang cởi áo khoác ở phía sau, nhấn nút điện thoại đầu giường đặt cơm, dặn dò khách sạn đưa cơm chay vào trong phòng.
“Thật sự ở nơi này có được không?” Cô hỏi hắn, nhớ đến câu nói 'Cút ra khỏi khách sạn' của Đằng phụ, trong lòng có chút không thoải mái!
“Có cái gì không tốt sao?” Hắn tháo đồng hồ trêи tay xuống, cởi bỏ nút áo trêи cổ tay, chân mang dép lê đi tới, “Nếu Đằng Vi Trì có thể nhúng tay vào khách sạn ở Cẩm thành, chúng ta cũng có thể ở lại nơi này! Đây là sản nghiệp của Đằng gia, bất kỳ con cháu của Đằng gia đều có thể vào ở, cũng không phải do một mình ông già anh quyết định được! Đợi anh xử lý chút chuyện ở bên này, em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi!”
Hắn vươn tay kéo bức rèm lại, ôm lấy cái eo của cô, để cho thân thể hai người dính chặt vào nhau, “Cùng anh hưởng thụ thế giới chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819222/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.