Editor: June_duahau Cô đã không còn là Tô Đại Lận ngang ngược như ba năm trước, cũng khôngphải Tô Đại Lận hèn mọn nhu nhược lúc mới ra tù, mà là một Đại Lận đangphá kén hóa bướm. Cô đang từng bước từng bước trưởng thành, dần quên đi những chuyện cũ trước kia, nghênh đón tương lai mới tươi sáng hơn. Mà anh, càng ngày càng thấy không bỏ được cô. Cô lúc này đang ở độ tuổiđẹp nhất của người con gái, khi cô ngoái đầu lại cười, anh nhìn thấyđích thị là tinh thần phấn chấn, bồng bột của thiếu nữ mười chín đôimươi, sức sống tràn trề. Còn anh lại là một kẻ từng trải, mặt mũi lúcnào cũng bất động thanh sắc, là một lão già tâm cơ sâu nặng. Anhlẳng lặng nhìn cô chăm chú, nhín dáng vẻ cô học hành nghiêm túc, một bên mặt nghiêng nghiêng đẹp đến mê người, cô đã hoàn toàn thay da đổi thịt, làm cho người ta không thể dời mắt được. Vẻ đẹp của cô không chỉ ở gương mặt nhỏ nhắn thanh tú, mà là hơi thở chuyên tâm tản mát ra từbên trong, khiến cho anh nhìn thấy nhất thời tim đập thình thịch. Anh nhìn cô không dời mắt, chưa bao giờ cảm thấy Tô Đại Lận có lúc lại xinh đẹp động lòng người như bây giờ, đẹp cả tâm hồn. Hơn nữa cô thích đặt đầu bút trên viền môi, lúc làm bài tập, đôi mày rậmnhíu thành một đoàn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ đóng khẽ mở lẩm nhẩm đề bài, âm thanh rầm rì như tiếng chim, có thể là cô sợ mình ngủ gà ngủ gậtmất. Anh lẳng lặng đánh giá cô, khóe môi lặng lẽ hiện lên ý cưới, chỉ cảm thấy căn phòng nhỏ này rất ấm áp, không muốn dời đi chút nào. Nhưng 'đứa con trai' anh lúc này lại đang cắn cắn ống quần anh, nhắm thẳng xuống dưới giường muốn tha anh ra ngoài. Tiểu Tuyết Cầu ăn uống no đủ xong, vốn là đang ru rú bên cạnh Đằng DuệTriết, nhưng giường lại quá nhỏ, thân thể baba nó lại cao lớn, đem chiếm hết cả cái giường của nó, Tiểu Tuyết Cầu liên không vừa ý rồi, nó lắclắc cái đuôi nhỏ, cắn ống quần baba nó hòng kéo xuống, ý bảo baba mau đi xuống. Đằng Duệ Triết cuối đầu lườm Tiểu Tuyết Cầu một cái, cố ý nâng cánh tay giả vờ ném cái gì đó về phía trước, Tiểu Tuyết Cầu lậptức buông ống quần anh ra, 'ngao' một tiếng nhảy xuống giường đi nhặtbóng. Lúc này Đại Lận đã ôn tập được kha khá, duỗi cái lưng nhức mỏi, khiến cho hai khối mềm mại trước ngực nhô ra, ngáp dài một cái. “Tuyết Cầu, con nháo cái gì? Đi ngủ.” Cô hoàn toàn quên mất Đằng Duệ Triếtđang ở đây, sau khi lười nhác duỗi chân tay một hồi xong, liền đứng dậylấy khăn lông chuẩn bị đi tắm rửa. Tiểu Tuyết Cầu kêu hai tiếng 'ăngẳng', chạy theo cô đến phòng vệ sinh. Mẹ chủ nhân, nhiệm vụ củaTiểu Tuyết Cầu thất bại rồi, con không có đem baba chủ nhân sau khi ănxong tha ra ngoài được, chúng ta hôm nay có khi phải ngủ dưới đất rồi.Huhu~ ~ Sau khi Đại Lận tắm rửa xong trở về phòng, mới nhớ đếntrong phòng còn có tên đàn ông kia, ôm quần áo mới thay ra đứng trướccửa phòng. Tên đàn ông kia phải xử trí thế nào đây? Phòng của côđã đủ nhỏ, không nhét nổi người đàn ông cao lớn như anh ta. Tiểu TuyếtCầu, con không hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao cho con sao?! Oa~ Tiểu Tuyết Cầu tai lớn tai nhỏ rũ xuống, tỏ vẻ nhận lỗi. Đằng Duệ Triết dời khỏi chiếc giường nỏ, đôi mắt đen như mực lóe lên, muốncười mà không cười được nhìn cô đứng bất động trước cửa. Lúc côhọc bài học đến quên mình, mọi sự chú ý đều đặt hết lên bài vở, hoàntoàn quên mất những người xung quanh. Vừa rồi anh định gọi cô, nhưngthấy cô uể oải duỗi lưng, sau đó lấy khăn lông đi tắm, không hề để ý đến anh. Bây giờ bộ dáng cô tóc dài ướt sũng, lông mi cong cong, hai mắt sáng long lanh đứng ở cửa, trông gợi cảm cực kỳ. “Vào trong ngủ đi, đừng đứng ở cửa mãi.” Anh cất tiếng, âm thanh từ tính mà trầm khàn, ôn nhu nhìn cô. Đại Lận bước vào phòng, thân mình vừa mới tắm rửa nên mang theo hương thơmsữa tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như nước, đặc biệt thuần khiết. Côleo lên trên giường nhỏ, lập tức lấy chăn quấn chặt mình lại, lạnh lùngnhìn anh. Tiểu tử Tuyết Cầu kia cũng mau chóng chui vào lòng cô,học theo cô dõi theo baba mình, quyết đinh đứng cùng chí tuyến với mẹchủ nhân, lắc lắc đuôi nhỏ. Anh chỉ nhếch miệng cười, cầm lấy chiếc áo bành tô của mình trên ghế khoác vào. Đại Lận thở phào một tiếng, còn tưởng anh ta sẽ dời đi ngay. Ai ngờ, saukhi anh ta cầm áo khoác lên, liền ngồi bệt xuống cái đệm lót hình hoạthọa, đem áo bành tô đắp lên người, cứ thế dựa vào tường ngủ tiếp. Đại Lận nằm trên giường đã được anh ủ ấm từ trước, nhìu mày nhìn anh. Lát sau, cô giơ tay tắt đèn bàn đi, lật người làm tổ trong chăn, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi. Không biết ngủ bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu trước ngực, toàn thânnóng như lửa đốt, giống như bị một khối thân thể nặng nề đè xuống. Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy Đằng Duệ Triết đang đè lên người mình, dùnglồng ngực rộng lớn của anh giam cô ở dưới thân, đôi môi nóng bỏng đangthiêu đốt da thịt trước ngực cô, bàn tay to chậm rãi kéo mở áo ngủ củacô. Động tác của anh lúc nặng lúc nhẹ, lực đạo hôn khiến cho cả người cô run lên. Cô đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, theo động tác của anhmà 'ưm...' một tiếng, hai tay nắm chặt bả vai kiên cố của anh, muốn ngăn anh lại. Cô không có kêu lên, cũng không vì không khống chế được mà giãy dụa, chỉ có đôi mắt đẹp sáng lấp lánh lạnh lùng nhìn người đànông trên người mình. Anh đến đây, khiến cho chiếc giường nhỏ củacô trở nên ấm áp dễ chịu, nhất là thân mình nam tính nóng bỏng của anh, giống như lửa thiêu đốt, khiến cho hai má cô ửng hồng, thân thể mềm mại không nhịn được mà muốn lại gần hơn để sưởi ấm. Nhưng mà, giờ phút nàycô hoàn toàn thanh tỉnh, căn bản không hề muốn đáp lại anh. Mộtđêm mưa kia đã sai triệt để rồi, cô không thể luôn mãi phạm cùng một lỗi sai. Cô bây giờ chỉ muốn có một cuộc sống bình yên thực sự, mà khôngphải dây dưa không dứt với anh, không muốn lại phát sinh thêm bất kì bikịch gì nữa. Vì thế, cô lạnh nhạt nằm dưới người anh, mặc kệ anhnhiệt tình như lửa đến mức nào, cô vẫn một bộ lạnh lùng như băng, haitay gắt gao chống đỡ bờ vai rắn chắc của anh, ánh mắt rét lạnh nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh. Một tay anh ôm sát vòng eo nhỏ của cô, bờ môi mỏng càng dán sát vào da thịt mềm mại của cô, lưu luyến, in dấu.... Anh biết cô đã tỉnh, lực đạo càng tăng thêm. Thân thể mềm mại của cô lập tức run lên, chỉ cảm thấy từng đợt khoái cảm tê dại cấp tốc truyềnđi khắp cơ thể, bên dưới bắp đùi bị vật nóng cứng rắn đè lên, ma sát. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên,kêu ra tiếng, không muốn anh lại ở trên người cô tạo ra từng đợt khoáicảm, nhưng cô vừa mới ngẩng đầu lên, môi anh liền chụp lên, một ngụm che lại, bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt áo len của anh, lôi kéo, cự tuyệtmôi lưỡi tấn công của anh. Nhưng bất luận cô trốn thế nào, anhđều có thể dễ dàng tấn công cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, cuốn lấymôi lưỡi dịu ngọt của cô cùng nhau chơi đùa. Sau đó, bàn tay to lớn bắtlấy cánh tay đang lôi kéo của cô, chậm rãi chuyến xuống phía dưới.... Cô ngửa đầu, đã không thể thừa nhận sự cướp đoạt môi lưỡi trong miệng củaanh, nức nở kêu lên, chỉ cảm thấy nơi bụng dưới như bị lửa thiêu đốtbùng cháy, trong chăn cũng không ngứng nóng lên, đến mức cô đổ mồ hôi. Cô sợ hãi kêu to lên, không muốn tiếp tục kéo dài như vậy nữa, đôi chânthon dài bên dưới người anh không ngừng giãy dụa, tay phải nắm chặt drap giường, đầu gối liều mạng hướng người phía trên thúc mạnh một cái, trực tiếp vọt tới nơi riêng tư của anh ta! Anh lập tức hét lớn mộttiếng, cả người run lên, buông tha cái miệng bị hôn đến sưng đỏ của côra, đôi mắt đen như mực giăng kín sự khó tin cùng đau đớn. Anh ngệt ra nhìn cô với vẻ không thể tưởng tượng nổi, thả cô ra trở mình sang một bên, trên trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Tô Đại Lận! Một cước này của em có phải muốn khiến cho tôi đoạn tử tuyệttôn phải không? Là ai dạy cho em dùng chiêu này để đối phó với đàn ônghả?! Gương mặt tuấn tú đau đến tái xanh, trợn mắt nhìn chằm chằm Đại Lận bên cạnh, đáy mắt thâm sâu ánh lên tia tức giận. Đại Lận lăn vào tận góc giường, hai chân không ngừng co rụt vào trong, không muốn để bị anh bắt cô lại nữa. Đằng Duệ Triết, anh lấy thân phận gì mà hôn tôi? Tôi không muốn trở thànhngười của anh, không muốn lại vì anh mà mang theo tiếng xấu trên ngườinữa. Tuy rằng số mệnh tôi không khác gì cỏ rác, thân thế giơ bẩn, nhưng trong lòng tôi vẫn chờ đợi một tia hi vọng nhỏ nhoi, chính là, có một ngày tôi sẽ có thể giống như bao cô gái khác, có một người đàn ôngyêu tôi thương tôi cần tôi, cho tôi một gia đình. Mà anh, đuổi theo tới tận đây tìm tôi, là vì cái gì chứ? Chì vì một đêm 'hô mưa gọi gió' này sao? Muốn tìm phụ nữ, anh đâu có thiếu. Hơn nữa anh còn có Trâu Tiểu Hàm mà, côấy có thể vì anh mà làm tất cả mọi thứ, trên giường dưới giường đều sẽlàm cho anh thấy mỹ mãn. Mà tôi không biết, một khi bọn họ biếtđường Đằng đại thiếu gia anh đã tìm đến chỗ này của tôi, thì cuộc sốngkhó khăn lắm mới bắt đầu lại được của tôi sẽ gặp phải loại sóng giógì?Tôi chỉ muốn anh nghỉ ngơi xong thì dời đi, không cần phải xuấthiện trước mặt tôi nữa. Dù sao Tiểu Tử cũng đã không còn ở bên tôi, anhcũng đã chọn Trâu Tiểu Hàm, các người không cần phải tranh giành thị uygì với nhau nữa. Đằng Duệ Triết nhìn thấy tia bi thương cùngkháng cự trong ánh mắt cô, ổn định lại nhịp thở, chậm rãi đứng dậy, nhặt lấy áo bành tô dưới đất lên, xoay người đi ra cửa. Anh nhẹ nhàng khép cửa lại, né tránh bác gái nửa đêm thức giấc đi vệ sinh, lặng yên xuống lầu. Anh một mình bước đi trên hành lang lạnh lẽo, bóng lưng cao lớn dần biếnmất trong đêm tối, Đại Lận ở trên giường khó khăn đi vào giấc ngủ, làmtổ trong chăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]