Đằng Duệ Triết thong thả bước giữ đám nữ cảnh ngục, vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt như kiếm, lạnh lùng nhìn đám nữ cảnh ngục khiến người ta rét run, hai tay chân luống cuống, không dám lơ là một giây; Một bộ phận nữ tù nhân đứng ở chỗ lưới sắt thông khí trong nhà, tập luyện theo nữ huấn luyện viên, tay chân chơi bóng trật tự rõ ràng; Một bộ phận nữ tù khác thì đang lao động cải tạo, đứng bên hàng rào sắt, khát vọng nhìn thế giới bên ngoài.
Bọn họ mặc áo tù nhân màu vàng đất giống nhau, móng tay cắt ngắn ngủn, tay chân lanh lẹ lưu loát, phản ứng linh hoạt, trước sự giám sát của đám cảnh ngục, thật cẩn thận chạy tới chạy lui.
“Đằng tiên sinh, đây là nơi Tô tiểu thư từng lao động cải tạo để sớm mãn hạn tù.” Nữ cảnh ngục chỉ vào một vị trí trước máy may, thực hiện nhiệm vụ giải thích cho thiếu gia, thái độ ôn hòa, “Chủ yếu cô ấy phụ trách đạp máy và nghiền sợi, mỗi ngày làm việc sáu tiếng, sáng ba tiếng tối ba tiếng, giữa buổi còn có thời gian nghỉ ngơi.”
Đằng Duệ Triết lạnh lẽo liếc mắt một cái, môi mỏng như một lưỡi đao sắc bén, dừng trước mặt của nữ cảnh ngục, điềm nhiên nói: “Mỗi ngày Tô Đại Lận chỉ làm việc vài giờ sao?” Anh dùng ánh mắt quét về bốn phía, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một nữ tù đang toát mồ hôi lạnh, hỏi ,“Cô nói cho tôi nghe xem! Bản thiếu muốn biết, tại sao cô ấy lại bị bệnh bao tử nghiêm trọng như vậy!”
“Quy, quy định là năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-ai-bat-yeu/1819126/chuong-84-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.