Thời Tấc Cẩn nhìn Anouchka, hiếm khi anh không biết nói gì, chỉ đành im lặng.
Quân thư quỳ một gối xuống, mái tóc vàng ướt nhẹp, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ chết đuối trong phim kinh dị Nhật Bản.
Nét mặt hắn đơ cứng, môi khẽ cong ra một nụ cười méo mó.
Vẻ thiếu tự nhiên khiến Thời Tấc Cẩn nhớ đến bức tranh bị vấy mực trắng, khoảng trống và màu mực hòa quyện kỳ dị trên cùng một khung tranh, như một tác phẩm nghệ thuật đầy màu sắc nhưng dang dở.
Tại sao lại xảy ra tình huống này?
Thời Tấc Cẩn lướt nhanh kế hoạch gần đây trong đầu, chỉ phát hiện ra một điểm bất thường: Mất liên lạc với Anouchka hơn 24 giờ trong thời chiến.
Chỉ trong một ngày, Anouchka đã trở thành thế này... ?
Thời Tấc Cẩn bắt đầu nhận biết thế giới thông qua nguyên tác, tiếp xúc và trò chuyện với Anouchka mà dần xóa bỏ định kiến từ nguyên tác. Anouchka mà anh biết có một linh hồn nồng nhiệt khác hẳn với những con chữ lạnh lùng trong nguyên tác.
Tuy có khác biệt, nhưng tính cách và tác phong của Anouchka vẫn dựa trên nguyên tác, do đó tư tưởng, tính cách và nhận thức của hắn sẽ không thay đổi hoàn toàn.
Anouchka là một thiếu tướng trẻ tuổi, được cấp trên hết sức coi trọng. Tài năng thiên bẩm khiến hắn trở nên kiêu ngạo như lẽ thường tình, hắn nắm trong tay hàng ngàn quân đội, tất nhiên tính cách và cách hành xử của hắn cũng sẽ mạnh mẽ và tự phụ.
Thời Tấc Cẩn không thể hình dung ra loại "người" này làm thế nào có thể mất kiểm soát đến mức độ này trong vòng 24 giờ.
Nhất là nguyên nhân mất kiểm soát chỉ vì một mối quan hệ mập mờ trên mạng, thậm chí cả hai còn chưa xác định rõ mối quan hệ này!
Mọi giao tiếp giữa Fate và A567 đều diễn ra trong tối, những cái chạm tay e dè, những cử chỉ đẩy đưa, một điệu tangao ảo không ai thấy.
Chỉ một chút mơ hồ hư ảo, một chút đồng điệu, vậy mà khiến Anouchka bất chấp tất cả lao vào chiến trường để tìm đối tượng trên mạng, Thời Tấc Cẩn chỉ cần suy nghĩ đôi chút về thân phận hiện tại của Anouchka, hắn can thiệp trực tiếp vào trận chiến giữa hai đoàn, một khi bị bại lộ sẽ có bao nhiêu rắc rối quấn thân.
Song Anouchka lại hành động.
Lý trí và cảm xúc của Thời Tấc Cẩn đều phải sợ trước điều này: Bản tính cố chấp của hắn lại ấp nở ra một trái tim si tình không ai sánh bằng.
Anh biết Anouchka dễ bị kích động, nhưng lúc này vẫn chấn động, cũng chưa bao giờ cảm nhận rõ lời hứa của Anouchka mang sức nặng cỡ nào.
Tất cả giấy tờ mà A567 gửi cho Fate trên mạng có thể lấy lý do bị mất để vô hiệu hóa.
A567 tặng hành tinh, kim lư, vật phẩm quý giá có thể lần theo dấu vết hoặc thu hồi bằng quyền hạn đặc quyền của mình.
A567 cho đi tất cả đặc quyền tiện lợi đều quyết định bởi vui buồn của một mình anh.
Thời Tấc Cẩn là một nhà văn, thấu hiểu sức mạnh lừa dối vô biên của ngôn từ, anh không đánh cược vào những cơ hội chỉ dựa trên lời hứa suông.
Anh chỉ tin tưởng vào những thứ nằm trong tầm kiểm soát của mình mới hoàn toàn ổn định
Hệ thống đã tiêu thụ 35% điểm năng lượng, chỉ cần nó muốn ẩn náu cùng ký chủ, tất cả công nghệ của trùng tộc đều không thể truy tìm được địa chỉ IP thật của Fate.
Song Anouchka đã tìm được.
Băng qua vô vàn hư ảo, vượt qua điều tưởng chừng như không thể, từ biển sao xa vời xông vào hiện thực, bước vào thế giới của Thời Tấc Cẩn. Cảm xúc phẫn nộ cuồng loạn, hoàn toàn chân thật, lột bỏ hoàn toàn lớp vỏ thăm dò trên mạng.
Lần này Anouchka đặt chính bản thân mình lên bàn cược: Hắn hứa hẹn.
Không vì chủng tộc hay giới tính, không sợ hãi sự khác biệt giữa thực tế và hư ảo, lời hứa của hắn chỉ dành cho linh hồn cộng hưởng.
Trái tim phòng thủ vững chắc của Thời Tấc Cẩn bị Anouchka máu me be bét đập tan.
Dù cho tính cả tuổi tác của thế kỷ 21, Thời Tấc Cẩn cũng chưa từng trải qua cảm giác không thể thốt lên lời như đêm nay.
Kỳ tích thực sự đã xuất hiện vào trong cái đêm lạnh lẽo và u ám ở thế giới khác, kỳ tích bay qua biển sao, đáp xuống trước mắt anh.
...
Lúc này, Thời Tấc Cẩn cũng mất đi khả năng ngôn ngữ mà anh giỏi nhất, môi khẽ hé mở, lặp đi lặp lại nhưng không phát ra tiếng.
Râu của Anouchka bỗng rung động, khuôn mặt vẫn không thể tạo ra biểu cảm mới, nghiêng đầu lắng nghe một chút, râu lập tức căng thẳng!
Hắn không nhận ra Thời Tấc Cẩn không hề lên tiếng, chỉ thấy môi Thời Tấc Cẩn mấp máy mà không nghe thấy âm thanh, hắn liền cho rằng đó là vấn đề của bản thân.
Anouchka cúi người về phía trước, kinh ngạc: "Cái... cái, gì?"
Hắn vội vã tiến về phía trước, quỳ một chân loạng choạng, Thời Tấc Cẩn vô thức đưa tay đỡ, Anouchka lập tức nắm chặt tay Thời Tấc Cẩn, kéo anh ngã xuống đất.
Đôi cánh bướm đen tuyền bốn cánh dang rộng, bao trùm lấy cả hai.
Anouchka mất kiểm soát, Thời Tấc Cẩn chỉ mấp máy môi, tinh thần tê liệt của Anouchka lại kích động.
Hắn đè Thời Tấc Cẩn xuống đất, kích động dùng khớp ngón tay cọ xát lên môi Thời Tấc Cẩn, hắn cười gượng gạo, giọng nói dị hợm cất lên: "Cho tôi, cho tôi... âm thanh, cho tôi."
Biểu cảm của Anouchka làm cho người ta thấy sợ, kích động, trống rỗng, méo méo, vui sướng và cả thú tính.
Hắn như một tờ giấy trắng, rõ ràng dễ hiểu, nhưng lại ẩn chứa vô vàn khả năng tiềm ẩn.
Thời Tấc Cẩn nhìn vào đôi mắt đờ đẫn và hoang dại của Anouchka, bỗng cảm thấy thời gian suy nghĩ của mình bị kéo dài, thế giới trước mắt như chậm lại. Thật kỳ lạ, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác như vậy.
Thời Tấc Cẩn không khỏi nhớ lại những lời bình của một người bạn ở thế kỷ 21.
*
Bạn bè: "Cậu cứ thế này không được đâu, cậu sẽ ngày càng đa nghi, nhạy cảm. Cậu hãy tự hỏi bản thân xem, ngoài anh chị em trong viện mồ côi, cậu còn có mối quan hệ thân thiết nào khác không? Chưa bao giờ giữ liên lạc với bất cứ đối tượng gặp mặt nào quá một tuần, số giải thưởng cậu nhận được trong những năm đại học còn nhiều hơn cả tin nhắn tán tỉnh."
Bạn bè: "Cậu rất giỏi nhìn ra điểm mạnh và điểm yếu của người khác, nhưng chính vì cái tính quá quan tâm tỉ mẩn đó của cậu có thể làm người khác cảm thấy lạ, khó chịu lắm."
"Trên đời này không phải ai cũng có thể đối mặt với ưu và nhược điểm của bản thân một cách bình thản như cậu. Mọi người thường rất khó chấp nhận những khuyết điểm, thiếu sót và bất lực của chính mình."
"Tính cách này của cậu sẽ khiến cậu bỏ lỡ người yêu thật lòng thật dạ, Thời Tấc Cẩn! Cậu không thể nhạy cảm đa nghi mãi, cẩn thận mệt chết đấy!"
Lúc ấy Thời Tấc Cẩn mỉm cười rót cho đứa bạn một ly nước, bình thản đáp: "Biết rồi. Lần sau trước khi gửi lời chúc Tết cho cậu, tôi sẽ quan tâm chuyện tình cảm của cậu kỹ hơn, tránh gửi lời chúc cho chị dâu mà viết sai tên, làm lộ chuyện cậu còn nhớ thương tình cũ."
Đứa bạn còn đang bó bột cánh tay bi phẫn không thôi: "Cậu cố ý phải không! Cậu ghét tôi đúng không! Tôi nguyền rủa cậu ế già ế mòn!"
"Ừa ừa ừa."
*
Từ bé Thời Tấc Cẩn đã gặp nhiều vận xui.
Từ chuyện nhỏ nhất như uống nước cũng hay sặc, đến các loại chứng chỉ thi cử bị thất lạc hoặc hư hỏng vì những lý do kỳ quặc, rồi đến cả du lịch thì mười lần đi thì chín lần phải thay đổi lộ trình vì những sự cố bất ngờ.
Dẫu vậy những thử thách mơ hồ và khó hiểu ấy lại ít khi thực sự làm tổn thương Thời Tấc Cẩn.
Nhờ những rắc rối vặt vãnh trong cuộc sống đã rèn luyện cho Thời Tấc Cẩn có kiên nhẫn hơn người bình thường, kiên nhẫn khiến Thời Tấc Cẩn dễ nhận ra chi tiết nhỏ dẫn đến rắc rối, tập trung và nhạy bén của anh được mài giũa qua năm tháng từ những rắc rối này.
Thời Tấc Cẩn dùng con dao tư duy sắc bén cắt nát mọi điềm gở bất hạnh.
Đôi khi anh cũng không phân biệt được bản thân thích du lịch vì lý do gì. Hay là vì muốn trải nghiệm hành trình hoàn hảo do chính mình sắp xếp, hay vì yêu thích những bất ngờ không lường trước trên đường đi, khám phá những khó khăn ngoài kế hoạch và chinh phục chúng?
Thời Tấc Cẩn say mê những thử thách bất ngờ, đó là một điểm yếu trong tính cách của anh.
Nhưng không phải ai cũng có thể chinh phục những thử thách trong quá trình trưởng thành.
Khi còn nhỏ, ở viện mồ côi nơi Thời Tấc Cẩn sinh sống, có một đứa trẻ vô cùng nhạy bén với số học, lớn hơn Thời Tấc Cẩn vài tuổi, đó là thiên tài đầu tiên mà Thời Tấc Cẩn gặp trong đời.
Toán học và công thức đối với đứa trẻ này giống như ăn cơm uống nước, viện trưởng thương yêu đứa trẻ này, dù điều kiện kinh tế hạn hẹp nhưng vẫn kiên trì cho đi thi các loại hình thi đấu khác nhau vài tháng một lần. Trong viện mồ côi có một phòng trưng bày cúp, lúc 10 tuổi những chiếc cúp của đứa trẻ này đã chiếm hai mặt tường.
Bỗng một ngày nọ, người anh trai đi thi về không bao giờ đụng đến toán học và công thức nữa, cho đến khi anh ấy qua đời.
Lúc đó Thời Tấc Cẩn còn nhỏ, không biết nguyên nhân, chỉ thấy thật tiếc nuối và tiếc thương.
Sau này Thời Tấc Cẩn mới biết được người anh trai đã trải qua những gì: Bạo lực học đường, vu khống gian lận, mất suất học bổng.
Thử thách nghiệt ngã này đã nghiền nát tinh thần của thiên tài ấy, khiến tài năng của anh lụi tàn trong chính thân xác của mình.
Người anh trai đã từng giảng giải toán học cho Thời Tấc Cẩn, nhờ anh giảng giải và hướng dẫn, thế giới toán học trở nên rõ ràng và sinh động, giải mã quy luật của thế giới cũng trở nên thú vị lại đầy sức hấp dẫn.
Niềm đam mê giải quyết vấn đề trong tính cách của Thời Tấc Cẩn đã được gieo mầm từ chính lúc đó.
Thế nhưng kể từ đó, nhân vật phi thường này không bao giờ đụng đến con số nữa, đóng cửa thế giới giải mã, dập tắt khao khát khám phá thế giới.
Mãi sau này Thời Tấc Cẩn đã hiểu được nỗi buồn tuổi thơ trong lòng mình.
Nỗi buồn thời thơ ấu của bản thân, là nỗi buồn mà vô số người cảm nhận được khi chứng kiến sinh vật cuối cùng của một loài nào đó trong tự nhiên ra đi.
Đến khi trưởng thành và bước vào đời, Thời Tấc Cẩn trải qua vô số những điều xui xẻo, mỗi điều đều khiến tâm hồn anh trở nên mạnh mẽ hơn, khơi dậy bản năng hiếu chiến ưa thích khiêu khích rắc rối.
Song song đó, Thời Tấc Cẩn là người rất tự chủ.
Anh nhận ra, thông minh của mình theo quan điểm thế tục không phải điều tốt. Thông minh và hiếu chiến cùng tồn tại trong một người không phải điều lành.
Vì sẽ có một ngày nào đó, anh sẽ gặp rắc rối không thể giải quyết vì tính hiếu chiến của mình.
Thời Tấc Cẩn đã chọn cho mình một chiếc khóa, chia cắt lòng hiếu chiến để bảo vệ những anh chị em cùng cảnh ngộ trong viện mồ côi.
Mẹ viện trưởng tốt bụng và nhân hậu, hơn nửa số trẻ em trong viện đều phải xin trợ cấp tàn tật, họ sẽ gặp phải nhiều rắc rối và phân biệt đối xử mà người bình thường không thể tưởng tượng được khi bước ra ngoài xã hội.
Sau mẹ viện trưởng, thì Thời Tấc Cẩn trở thành trụ cột của "gia đình", anh chị em là ổ khóa cho những ham muốn ngày càng lớn của anh, còn anh là bức tường phía sau ngăn cản rắc rối và cái chết cho anh chị em.
Nhiều người sau một trận hỏa hoạn tàn khốc, cả đời chán chường suy sụp. Thời Tấc Cẩn không phải vậy, lòng kiên nhẫn của anh rộng lớn như thảo nguyên bao la, dù cho ngọn lửa dữ dội và sấm sét có tàn phá bao lần, anh vẫn có thể mọc mầm mới sau cơn mưa xuân, mạnh mẽ chinh phục đại địa.
...
Làm bức tường không hề dễ dàng, phải suy nghĩ nhiều hơn, luôn cần có vô số kế hoạch dự phòng. Làm anh trai, phụ huynh, giáo viên, bạn bè của những người em nhỏ cũng không phải chuyện đơn giản.
Thời Tấc Cẩn cần đủ chín chắn để đương đầu với mọi áp lực, cũng cần phải giữ tâm hồn trẻ trung để anh em dám đùa giỡn với anh.
Trước khi đến với thế giới này, Thời Tấc Cẩn đã quen che giấu bản thân sau lớp vỏ hiền lành và chu đáo.
Nhưng bây giờ Anouchka dùng lời hứa của chính mình, phá vỡ cánh cửa trái tim của Thời Tấc Cẩn, cái tôi trung thành với dục vọng đã bị bản thân kìm nén bấy lâu nay, tiến đến cửa, bước ra ngoài rồi dừng chân bên cạnh Anouchka đầy máu.
...
...
Sự im lặng kéo dài của á thư như điềm báo cho một tín hiệu xấu.
Đó chính là một điềm gở!
Cảm xúc của Anouchka lại kích động, vừa tăng cao vừa vỡ nát, cuồng loạn dùng ngón tay móc vào miệng á thư: "... Âm thanh, âm thanh..."
Môi Thời Tấc Cẩn lập tức bị móng tay cào rách, cơn đau kéo anh ra khỏi trạng thái chậm rãi kỳ lạ, anh cảm thấy nước mắt rơi xuống mặt mình.
Anouchka trừng đôi mắt máu, nước mắt hòa lẫn với máu chảy xuống mặt Thời Tấc Cẩn, hắn rụt tay lại, liếm vết thương của Thời Tấc Cẩn, vẫn giữ nguyên tư duy bản năng của sói Omega, theo bản năng xử lý vết bẩn cho sói Alpha.
Anouchka liếm được máu, lý trí của Anouchka có hơi khôi phục, nhưng hắn hoàn toàn không ý thức được vì sao lại khôi phục, tức giận lập tức bùng phát trước.
Mặt mày Anouchka dữ tợn, bóp chặt cằm Thời Tấc Cẩn, ép buộc nhìn thẳng: "Đừng tức giận, đừng đau buồn, đừng sợ hãi! Biệt động sẽ đi cứu thân trùng của anh, biệt động sẽ đi cứu bất cứ tò vò nào có liên quan đến anh!"
Anouchka liên tục lặp đi lặp lại, nói xong hai câu liền mở cổ tay lên, bật trí não rồi ra lệnh mới: [Khống chế chiến tranh ngừng lại, đi kiểm tra số lượng trùng con tò vò còn sống sót!]
"Có được không? Đã đủ chưa? Anh còn muốn gì nữa mới không giận? Không buồn? Thấy vui lên?"
Anouchka rớt nước mắt, nói năng lộn xộn: "Vui lên. Đừng sợ, đừng khóc, vui lên."
"Anh đang giận? Biệt động có thể giết sạch Quân đoàn 3 ở 56, anh sẽ vui lên phải không?"
"Cách 2 giờ bay còn có một phân đoàn ong vàng, tôi có thể giết hết."
Anouchka ôm lấy khuôn mặt Thời Tấc Cẩn, cúi đầu cọ xát môi anh, giọng nói giận dữ dịu lại, thở gấp gáp lại đau khổ: "Anh đừng khóc, đừng buồn."
"Vui lên, vui lên."
Thời Tấc Cẩn mắt mở to, không hề sợ hãi hay đau buồn, chớp mắt rồi phân tích chính xác nguyên nhân hỗn loạn này cùng giải pháp giải quyết.
Vẫn luôn bị nỗi sợ hãi chi phối chính là Anouchka.
Thời Tấc Cẩn đặt tay lên vai Anouchka.
"Người" này không giỏi thể hiện cảm xúc tốt, trong nhận thức của đối phương, sợ hãi và buồn bã là biểu hiện của yếu đuối, mà bản tính của đối phương là kiêu hãnh.
Kẻ kiêu hãnh không bao giờ thừa nhận nỗi sợ hãi và buồn bã.
Lúc này mỗi câu của hắn đều bộc lộ rõ nỗi sợ tột độ ẩn sâu trong lòng, hắn đau đớn đến mức sắp chết, sợ hãi đến mức sắp gục ngã.
Nói với Fate đừng buồn hay sợ hãi cũng chính là đang nói với chính mình.
Gốc rễ của mọi hỗn loạn này là do Fate không có bất cứ mối quan hệ nào dưới bất kỳ hình thức nào với Anouchka.
Anouchka tựa vào ngực Thời Tấc Cẩn nằm thở, anh thuận thế sờ vào mái tóc vàng ướt đẫm của hắn, lần đầu tiên dùng thái độ lạnh lùng ra lệnh nói chuyện với Anouchka.
"Anouchka, tôi bị thương. Tôi cần anh giúp đỡ, tôi cần anh hỗ trợ chỗ điều trị, tôi cần anh cứu tôi."
Anouchka không nghe lọt từ gì, vẫn dùng má cọ xát môi Thời Tấc Cẩn, cảm nhận rung động khi môi mở ra khép lại, lập tức ngẩng nửa đầu, tới gần đôi môi tái nhợt của anh.
Thời Tấc Cẩn lập tức luồn ngón tay vào mái tóc vàng, gồng mạnh tay, túm lấy mái tóc vàng của Anouchka xoay mặt hắn sang hướng chính diện, đối mặt trực tiếp với mình.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Anouchka, đồng tử co lại thành hình kim, dùng giọng điệu ra lệnh mà bản năng quân thư của Anouchka đã quá quen thuộc và thoải mái nhất trong thời gian tại ngũ: "Binh sĩ, nghe rõ chỉ thị của tôi."
Biểu cảm của Anouchka dần trở nên trống rỗng, hệt như sắp trở lại bình thường, nhưng Thời Tấc Cẩn biết rằng, Anouchka vẫn đang rối bời không phân biệt được thân phận giai cấp của mình.
Hắn dám nói ra hành động tàn sát Quân đoàn 3, can thiệp vào mâu thuẫn giữa hai quân đoàn đủ để chứng minh rằng, dù cuộc trò chuyện ngắn ngủi diễn ra suôn sẻ, tinh thần của Anouchka vẫn đang bất ổn.
Do thần kinh đặc biệt của quân thư, một khi mất kiểm soát, nếu không dùng thuốc và dụng cụ bảo hộ, gần như không thể tự phục hồi ý thức, lúc này nhẹ nhàng khuyên bảo là vô ích.
Thời Tấc Cẩn lặp lại một lần nữa một cách rõ ràng, đơn giản hóa mọi nhu cầu thành những mệnh lệnh mà Anouchka dễ hiểu nhất. Sau khi nói ba lần, anh bắt đầu ra lệnh cho Anouchka đưa ra phản hồi.
"Binh sĩ, tôi quan sát thấy anh đã đeo vòng cổ tra tấn, vui lòng tóm tắt chức năng phòng thủ của vòng cổ tra tấn."
Anouchka hé môi, không vội lên tiếng.
Thời Tấc Cẩn tiện tay lau đi nước mắt máu nhỏ xuống mặt, dùng ngón cái dính máu vuốt nhẹ môi dưới của Anouchka.
Anouchka mím môi, rồi chậm rãi mở ra, tiếng "ah" thoát ra trước, bắt đầu báo cáo.
"... Khống chế, chip xung điện ở vòng cổ sẽ kích thích dây thần kinh của quân thư... đạt được... hiệu quả ức chế cảm xúc tiết ra... tiết ra..., giúp quân thư tỉnh táo. Xung điện có ba mức độ, xung điện xong, kim trị liệu thần kinh được tích hợp sẵn trong vòng cổ sẽ điều trị dây thần kinh của quân thư, sau đó chất ức chế hormone được tích hợp sẵn sẽ được giải phóng... khiến quân thư bình tĩnh lại."
Thời Tấc Cẩn nói: "Đưa điều khiển cho tôi."
Anouchka lấy từ chiếc túi nhỏ trong dải từ trường chiến thuật một mảnh kim loại nhẹ, đưa cho Thời Tấc Cẩn. Suốt quá trình, biểu cảm của hắn không thay đổi, chỉ tuân theo từng mệnh lệnh và hành động.
Thời Tấc Cẩn hỏi tiếp: "Cảm giác khi bị xung điện thế nào?"
"Mức 1 tê liệt, mức 2 mất khả năng hành động, mức 3 chết."
Thời Tấc Cẩn hỏi: "Anh đã từng trải qua mức nào?"
"Mức 2."
Thời Tấc Cẩn nói: "Ghét, không thích."
Anouchka khựng lại, từ đó không phải mệnh lệnh, nhất thời hắn không phản ứng ngay.
Thời Tấc Cẩn nói chậm lại: "Ghét, không thích. Đúng không?"
Mắt Anouchka vẫn phủ đầy màng máu, khuôn mặt đầy vết máu và nước mắt, bỗng nhiên im lặng càng thêm rùng rợn.
Thời Tấc Cẩn cân nhắc kỹ lưỡng từng câu từng chữ, anh chọn ra những từ ngữ thường xuyên xuất hiện nhất trong nhật ký của Anouchka: Ghét, phiền, không thích.
Khi con người trải qua cú sốc tinh thần, trong một thời gian ngắn không thể tiêu hóa được, họ sẽ rơi vào trạng thái tê liệt, bất lực và sợ hãi như thời thơ ấu, từ đó để lại những di chứng tâm lý sau sang chấn không thể xóa nhòa.
Thời Tấc Cẩn biết từ ngữ được Anouchka dùng nhiều nhất trong thời thơ ấu, từng tiếng gọi hỏi, hệt như đang hỏi người lớn, lại như đang đáp lại tiếng gọi của đứa trẻ ẩn sâu trong ký ức.
Đến lần thứ 4 Thời Tấc Cẩn lặp lại, Anouchka mới chậm rãi gật đầu: "Ghét, không thích, đúng."
Anouchka nhìn chằm chằm vào đôi mắt bạc của Thời Tấc Cẩn, đột nhiên nói: "Fate thích."
Thời Tấc Cẩn dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt dưới mắt trái của hắn: "Cúi đầu."
Anouchka cúi đầu, Thời Tấc Cẩn dán bộ điều khiển kim loại vào sau gáy hắn, một tiếng cảm ứng nhỏ vang lên, chiếc vòng đen được tháo ra.
Thời Tấc Cẩn không ra lệnh, Anouchka vẫn cúi đầu im lặng.
Lần này hắn không bộc lộ cảm xúc, chỉ cúi đầu yên tĩnh tựa vào vai Thời Tấc Cẩn.
Thời Tấc Cẩn tháo kim trị liệu thần kinh và chất ức chế hormone được tích hợp trong vòng cổ, ngắm nhìn nó dưới ánh sáng lọt qua cánh bướm.
Im lặng vài giây, Thời Tấc Cẩn vặn nắp kim bằng một tay, bóp nhẹ gáy Anouchka, ra hiệu cho hắn ngẩng mặt lên.
...
...
Anouchka tỉnh táo lại, lý trí từ đáy biển trồi lên. Cảm nhận đầu tiên củq hắn là: Đắng chát và ngọt.
Lưỡi hắn cảm nhận được vị đắng của thuốc và một thứ gì đó không thể diễn tả thành lời, một hương vị mà hắn chưa từng nếm thử trong 23 năm qua. Thuốc phục hồi mới?
Vị đó khiến Anouchka nghiện ngập, thèm khát. Hắn tham lam nuốt từng ngụm, cố gắng nuốt trọn thứ chất lỏng quý giá ấy, rồi dùng cổ họng nghiền nát rồi tiêu hóa từng chút một.
Mùi vị này khiến hắn thèm ăn, đói bụng cồn cào.
Bỗng Anouchka cau mày, da đầu bên tai truyền đến một cơn đau dữ dội, lại nghe thấy vài tiếng rên đau khoa trương, hắn bực bội mở mắt ra ——
"..."
Anouchka tưởng mình đã chết.
Nếu không tại sao Fate lại ở trong lòng hắn?
Khoan đã.
Tại sao Fate lại rơi nước mắt?
Khoan đã.
Fate trong lòng hắn ngửa mặt ra sau, che miệng ho khan.
Chiếc khăn quàng cổ lúc đầu gặp gỡ không biết đã rơi ở đâu, cổ áo Fate xộc xệch, môi dưới đỏ như máu, cổ có những vết bầm tím đan xen như dây thừng.
Vì ngửa ra sau, cổ của Fate uốn cong thành một đường cong tuyệt đẹp. Xương cổ thon thả săn chắc, làn da mềm mỏng có thể lờ mờ thấy những đường gân nổi rõ dưới da. Vết thương bầm tím trên cổ như tuyết rơi nhuộm đỏ khiến trùng nhìn đến thèm khát rát cổ họng.
Đột nhiên trong đầu Anouchka lóe lên một câu hỏi: Do ánh sáng hay do gen bệnh? Sao da lại như vậy?
Thời Tấc Cẩn bất chợt đưa tay chặn lại cái đầu vàng đang tiến lại gần, ho khan: "Đủ rồi."
Cái gì đủ rồi? Anouchka định nói, nhưng lại cứng họng.
Cổ... cổ này, ngoài vị trí bị vòng hormone ức chế cấn thì hai bên làn da đều có vết trầy xước dạng dây dính nước.
Đầu óc chậm chạp của Anouchka đột nhiên nhớ ra một mẹo nhỏ trong giáo trình của bạn D.
[Lưỡi của tộc bướm dài nhỏ, độ bám dính cao. Lưỡi của á thư tộc bướm không có gai mềm rõ ràng, nên được quý ngài yêu thích. Á thư tộc bướm bằng sức mình kéo cao tỷ lệ kết hôn của cả tộc, tộc bướm lọt vào top 3 chủng tộc có tỷ lệ kết hôn cao nhất năm 2000.]
Anouchka cúi đầu từng chút một, hắn tỉnh táo lại nhìn vào bờ vai và cấu trúc xương mặt của Fate, nhận ra tuổi thật của Fate.
Kỳ trưởng thành, kỳ... sơ? Sơ... ?
?
?
... ?
Cuối cùng Thời Tấc Cẩn cũng nín được cơn ho, nước mắt sinh lý làm ướt hàng mi anh. Chỉ chớp mắt, giọt nước mắt đã làm nhoè đi tầm nhìn.
Anh không thể nhìn rõ biểu cảm của Anouchka.
Mọi thứ xung quanh tĩnh lặng đến mức bất thường, Thời Tấc Cẩn vội cúi đầu dùng mu bàn tay lau nước mắt, vừa định ngẩng đầu lên đã bị Anouchka đè lại.
"... Anouchka?"
Cuối cùng Thời Tấc Cẩn cũng lại được nghe giọng nói bình thường của Anouchka, khàn khàn bình tĩnh: "Hành tinh tù binh có hơn 300 phương pháp trừng phạt, 160 loại dùng dụng cụ, 50 loại là liệu pháp điện giật."
Thời Tấc Cẩn: ... ?
Anouchka: "Lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu cho anh, anh xem loại nào thuận mắt hơn, trong vòng 1 tiếng tôi sẽ tìm trùng vận chuyển qua, tự tay chọn loại nào thuận tay nhất."
Thời Tấc Cẩn: ...
Hai liều thuốc trong vòng điện giật đã quá hạn?
...
Cùng lúc đó, các khu vực khác trên hành tinh số 56.
"Cuối cùng cũng đếm xong." Một biệt động nói.
Trong kênh đội lác đác vang lên những tiếng đáp lại.
Chốc lát sau có một giọng nói cảm thán: "Dùng thuốc mê cho dị thú siêu tiêu chuẩn ở đây quả là lãng phí, một viên có giá cả trăm triệu.]
Cách đây một tiếng, tổng tư lệnh đột ngột ban hành chỉ thị mới. Dù toàn quân hoang mang, một số chỉ huy hạm đội còn lẩm bẩm: Tư lệnh bị trùng nào ảnh hưởng à?
Nhưng không có trùng nào nghi ngờ mệnh lệnh của tổng tư lệnh.
Tư lệnh của họ là ngôi sao sáng chói nhất năm 2000, chiến tích hiển hách, vinh quang vô số. Không thể có trùng nào dùng thủ đoạn kiểm soát tinh thần ảnh hưởng đến tư lệnh Cash, chỉ cần đến gần cũng sẽ bị tư lệnh bóp chết.
Tuy quân Cash nghi ngờ, nhưng vẫn lập tức điều động toàn bộ lực lượng thi hành mệnh lệnh.
Theo chỉ thị của tổng tư lệnh, chiến tranh phải ngừng lại, điếm số trùng con. Quân Cash phát huy 100% kỹ năng quan lại, trực tiếp can thiệp ngăn chặn hoàn toàn giao tranh giữa hai quân đoàn.
Quân hạm biệt động ném một loạt bom gây tê dị thú chất lượng cao xuống số 56, sau 20 phút tất cả trận chiến đẫm máu điên cuồng trên hành tinh 56 đều dừng lại!
Tò vò ong vàng đều bị tê liệt hoàn toàn, căn cứ Quân đoàn 3 và chiến trường ong vàng nằm quá gần nhau cũng bị dính bom gây tê của biệt động.
Quân thư Quân đoàn 3 đang ngồi trong phòng ngủ thì bỗng nhiên ngất xỉu.
Quân đoàn 3 khác: ...
Đậu phộng đúng là phong cách chiến binh điên cuồng của vũ trụ, phép tắc đâu rồi!
Hai mươi phút sau, biệt động phái ra một đội tàu y tế phối hợp với căn cứ của Quân đoàn 3 số 56, liên lạc với căn cứ quân đoàn tò vò để tiến hành hoạt động tìm kiếm cứu nạn sau chiến tranh toàn cầu.
Toàn bộ quân ong vàng còn sống sót đều bị bắt làm tù binh, giam giữ tại căn cứ Quân đoàn 3. Giam giữ bên tò vò khác nào nộp đầu.
Sau một giờ hối hả bận rộn, đội biệt động quay trở lại trạng thái chờ đợi.
Thỉnh thoảng kênh đội trò chuyện đôi câu:
[Bạn bè họ hàng của tư lệnh gặp xui xẻo khi đặt chân đến hành tinh số 56 à?]
[Không thể nào, vòng xã giao của tư lệnh toàn trùng đặc quyền, sao đặc quyền lại tới đây?]
...
[May thay 56 là hành tinh cấp trung, có thể tái thiết hệ thống kiểm soát khí hậu trong thời gian ngắn. Hiếm lắm mới gặp được trận giông tố như ngày hôm nay.]
...
[Mặt trời mọc rồi, mây trên đỉnh 56 xanh biếc thật! Màu sắc này không cần hệ thống điều khiển khí hậu vẫn có thể tạo ra hả?]
[Tất nhiên rồi thiên nhiên thần kỳ mà.]
...
Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng dưng lại vang lên tiếng chửi thề quen thuộc: [Á đù đù! Mấy anh có biết không! Tổng tư lệnh vừa mới ra lệnh mới!?]
[Ủa hả hả?]
[Cái gì? Sao đội 6 chúng ta không nhận được??]
[Hả?]
Giọng nói trẻ trung: [Chỉ thị này dành riêng cho hạm đội y tế số 1. Tổng tư lệnh đã ra lệnh dọn trống hạm y tế số 4, đóng cửa tất cả các lối lên hạm, không cho bất cứ quân y nào ở lại, tất cả đều bị đuổi đến hạm số 5.]
Giọng nói trẻ trung thần bí nói: [Không phải mỗi mình tư lệnh đi lên, đúng là quá vô lý! Anh tôi là quân y của hạm số 4, khi ổng rời đi thì vị trí nhìn khá đặc biệt, ổng thấy trùng trong lòng tư lệnh được quấn bằng áo choàng quân sự là một á thư, á thư đó! Á thư! Ah! Xin lỗi anh em, tôi không có ý xúc phạm các á thư trong đội, nhưng tôi chưa bao giờ gặp á thư thân thiết với tư lệnh! Mấy anh còn nhớ không? Tư lệnh còn không thèm lên giao lưu diễn võ với á thư!]
...
Trong kênh đội thoáng im lặng trong 5 phút.
Lâu sau một giọng nói nhỏ hơn e dè cất lên: [Trên Starnet có tin đồn Fate là á thư... nhỉ?]
Ngay sau đó! Một giọng nói trầm ổn hơn oang oang theo bản năng: [Bài đăng HOT thứ 404 trong diễn đàn Fate ấy hả?]
Bỗng chốc kênh đội lại im lặng.
Sau đó những câu trả lời lấp lửng, ậm ừ, lúng túng nhỏ giọng nói: [Tsk.] [Ugh.] [Phục hết bọn đần này rồi.]
[Ờm... Cậu theo dõi bao lâu rồi? Phản ứng trên chiến trường có nhanh như vậy không hả? Khụ... bản giới hạn của Bạn Cùng Phòng cậu có bao nhiêu? Tôi có chiến hữu nhờ tôi hỏi hộ có chuồn chuồn không?]
[Bây giờ tôi nhìn biểu tượng mic sáng lên là choáng đầu, xin bộ chỉ huy tắt chế độ ẩn danh đi, để tôi còn giữ lại chút tôn kính dành cho hệ thống chỉ huy quân trận.]
[...]
...
Lại thêm 5 phút nữa, có tiếng nói hùng hầu lí nhí cất lên trong kênh đội: [Top 1 của Fate... Có phải tư lệnh của chúng ta không?]
[Không phải Quân đoàn 1 à?]
[Emmm... có tiền, có thời gian rảnh rỗi lại là quân thư... bốn vùng sao... được nhiêu trùng? Chưa kể tư lệnh còn hoãn nhậm chức một cách khó hiểu.]
[Đùa, không tưởng nổi... đừng nói nữa, quá kinh khủng.]
"Đậu moè!??"
Hệ thống vừa khởi động lại đã hét kinh hoàng trong đầu Thời sensei.
"Vài tiếng không gặp, sao anh lại đột ngột xông vào thế lực của biệt động thế hả!!!"
"Hả? Hả?"
Hôm ấy hệ thống lại nhớ về ngày đầu tiên khởi động lại, Thời sensei không hài lòng với bất lợi ở hành tinh ban đầu, hành động đổi hướng đua đầy kinh hoàng trong ba ngày.
Thời Tấc Cẩn xoa thái dương: "Đừng hỏi, kiểm tra xem phòng tắm của căn phòng này còn camera giám sát nào khác hay không."
Hệ thống hoang mang, hoảng loạn lại vô vọng bắt đầu quét hạm y tế tiêu chuẩn cao thuộc biệt động này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]