Chương trước
Chương sau
[...

Tôi đến tháp đen, Milan nằm trên chiếc giường như chiếc lồng.

Tóc vẫn đen, da dẻ và khuôn mặt không có nếp nhăn hay vết chân chim, anh vẫn trẻ trung như khi tôi gặp đêm qua.

Nhưng tinh thần anh suy kiệt trầm trọng, hơi thở chết chóc dày đặc tô điểm làn da, anh đã bước đến ranh giới của cuộc đời, tựa một quả mọng chín rục, mái tóc đen và làn da trắng toát lên vẻ đẹp rùng rợn ma mị.

Tôi quỳ gối một chân bên giường, những tôi tớ không còn ngăn cản tôi nữa, trong lòng tôi lại trào dâng ngọn lửa phẫn nộ.

Tại sao không ngăn cản tôi như trước đây?

Tại sao?

Hay là do Milan thực sự không thể sống được, các người cũng không cần phải bảo vệ nữa sao?

Tôi nửa đứng dậy, Milan nhắm mắt gọi tên tôi, đầu gối tôi lại chùng xuống.

Câu đầu tiên của anh đã khiến tôi trở nên tê cứng đau đớn.

Anh nói: "Tính cách bốc đồng của hai anh em giống hệt nhau như đúc từ một khuôn."

Giờ tôi đã cao hơn Josko, không ngừng lớn lên, đường nét khuôn mặt và cánh cũng thay đổi, nhưng có lẽ trong mắt Milan, anh nhìn nhận không phải ngoại hình của tôi mà là quan sát linh hồn, tính cách và cách hành xử của tôi.

Bi ai làm sao, bao nhiêu lần tôi mong mỏi chứng minh sự khác biệt của mình trước mặt anh, nhưng lề thói gia đình và gông xiềng thời đại đã kìm hãm tôi, cho đến khi Milan bước vào giai đoạn suy yếu, tôi vẫn đứng trong cái bóng của Josko.

Tôi đau khổ, còn không biết mình có thể đau khổ đến mức đó. Khi ấy tôi không thể xử lý được những cảm xúc phức tạp, chúng ùa ra từ đáy lòng, suýt nữa làm tôi ngạt thở.

Tôi chìm đắm trong biển khổ, giãy giụa vùng vẫy, cố gắng thốt ra vài câu hỏi.

Tôi hỏi Milan: "Sao anh lại sắp chết? Anh vẫn còn trẻ, sao lại chết vào lúc này."

Milan nhắm mắt lại, tiếng cười như thở dài.

Tiếng cười khẽ ấy len lỏi vào tim tôi, nhẹ nhàng như chú chim nhỏ.

Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng cười thoải mái của Milan, nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ.

Khi một trùng trút bỏ mọi gánh nặng trần gian, sắp bước vào chốn vĩnh hằng an lạc, họ sẽ phát ra âm thanh này. Tôi đã tiễn biệt quá nhiều chiến hữu hy sinh trên chiến trường, đã nghe quá nhiều lần rồi.

Kể từ ngày hôm ấy, tôi không còn coi việc hy sinh trên chiến trường, ôm lấy cái chết là điều gì đó đáng tự hào và vinh quang.

Việc Milan ra đi đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của tôi về cái chết.

Cái chết hiện diện bên giường Milan, anh trở nên rộng lượng, hỏi lại tôi: "Đây là câu hỏi cuối cùng mà cậu muốn hỏi tôi sao?"

Vậy thì tôi còn có thể hỏi gì nữa?

Còn dám hỏi gì nữa?

Josko là vết nứt kinh hoàng không thể xóa nhòa giữa chúng tôi, tôi đứng trong cái bóng của anh ba, quỷ hồn của anh ba sống trong cơ thể tôi, hệt như anh chưa bao giờ rời đi.

Bao năm qua tôi luôn giữ khoảng cách với tháp đen chính vì lý do này. Tôi sợ hãi khi nghe ai đó nói: Mỗi lần thấy Joshua đứng sau ngài Milan, tôi lại lầm tưởng rằng Josko vẫn chưa rời đi.

Càng say mê anh, tôi càng không dám dám đối diện với anh trong thực tế.

Một khi thực sự đứng cạnh Milan, ngay cả tên của tôi cũng bị quỷ hồn nuốt chửng.

Tôi như một con chim gỗ, dù đã đến giờ, tôi vẫn không thể hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào vượt quá giới hạn, chỉ biết lặp đi lặp lại báo giờ.

"Tại sao anh lại chết? Anh vẫn ở đang kỳ tráng niên, anh không nên chết vào lúc này."

Giọng Milan bình tĩnh ngày càng nhẹ: "Chiến hữu cuối cùng tôi sát cánh đã qua đời sáng nay, thế hệ của tôi chỉ còn mỗi tôi, tôi không cần phải cố gắng thêm nữa."

Khi ấy tôi rất hoảng sợ, đầu óc không thể suy nghĩ gì. Khi anh nói vậy, giọng nói và lưỡi của tôi phản bội tôi, tôi lập tức đọc ra một loạt tên.

Đó là những lão binh tò vò mà tôi đã tìm thấy, tôi tưởng là những binh lính kia.

Đọc xong, tôi hỏi anh: Có phải những trùng này không? Phải không? Em có thể để cho thân trùng của họ tiếp tục sống thoải mái, hưởng đặc quyền.

Milan nghe xong, trong giọng nói vẫn còn chứa ý cười: "Cậu giỏi biến việc xum xoe thành lời đe dọa nhỉ."]

[Rồi toang, tôi vừa nghĩ hành động của Joshua làm thế là bình thường. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ nói y hệt 100%.]

[#Joshua chính là bản sao của tôi#] [Ê, đừng thếp vàng lên bản thân nữa!]

[Tôi nói: Không phải, không có. Nếu điều này có thể giúp anh kiên trì thêm thời gian, em sẽ cố gắng hết sức.

Milan nói: Mấy năm nay cậu không gặp họ đúng không, họ đã ra đi vào năm ngoái.

Tôi im lặng.

Đúng vậy, những lão binh tò vò đó chỉ chiếm một góc nhỏ trong ký ức của tôi. Tôi chẳng bận tâm đến họ. Với quyền thế bây giờ của tôi, tôi nhớ rõ tên của họ. Dù họ đã chết, chỉ cần tôi muốn vẫn dễ dàng đào xới họ ra.

Còn sống thì tìm chính chủ, chết rồi thì đào tro cốt.

Lúc này Milan lại một lần nữa siết chặt trái tim tôi, anh nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng không dễ gì giấu họ đi, cậu thật bướng bỉnh, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối."

Anh lại dùng ma lực đó, dễ dàng moi móc lời nói từ trong tim tôi, lướt qua lưỡi, đọc thấu tâm can, thấu hiểu bản chất thật của tôi.

Sau này tôi mới biết, những năm qua Milan luôn tranh giành trùng với gia tộc, sau khi anh trở về gia tộc, mối quan hệ xã hội của anh đã chết gần hết, số ít còn lại, anh cũng đã giấu đi, phần còn lại bị gia tộc bắt đi.

Lão binh tò vò mà tôi tìm thấy là một trong số ít mà anh giấu đi.

Tôi nói: Em không có ý định làm hại họ.

Milan nói: Tôi biết, ngoài lần đầu tiên cậu đột nhập tháp đen khiến tôi bất ngờ, những lần sau cậu có thể lên được là do cậu không làm hại họ.

Tôi ngẩn ra.

Milan vẫn nhắm mắt, khi anh im lặng, cơn giận dường như tan biến.

Tôi vội hỏi: "Chiến hữu cuối cùng anh lo lắng là ai? Biết đâu em có thể giúp được gì đó, bất cứ chuyện gì cũng được, gia đình, quân đoàn, anh ta là tò vò hay chủng tộc nào?"

Milan nói: "Không cần phiền cậu, cậu ấy không có gia đình, không có bạn đời, cô đơn một mình. Sống phóng khoáng, chết thanh thản, không có gì sau khi chết cần quan tâm."

Tôi không muốn bỏ qua, đây là lần đầu tiên tôi nghe Milan nói nhiều như vậy, lần đầu tiên nghe anh nói về quan điểm của anh với quân thư. Tôi muốn nghe thêm nữa.

Thêm một cái tên nữa, tôi lại có thể nhặt nhạnh bóng hình của Milan trong ký ức xưa cũ.

Tôi hỏi anh: Là ai, hãy nói cho em biết, anh ấy chết an lành, em cũng chẳng thể làm gì hơn.

Tôi nói: "Em không thể làm gì cả, em chỉ muốn một cái tên, một cái tên nhẹ nhàng, không mang nặng gánh cho tương lai của em."

Hôm nay Milan rất rộng lượng, tôi mong anh từ chối tôi như mọi khi, nhưng đồng thời cũng mong anh đồng ý.

Anh ấy nói với tôi rằng chiến hữu cuối cùng qua đời sáng nay là Theodore Foley một chiến binh tò vò đã xuất ngũ bình thường, làm sĩ quan tại một trạm tuyển quân của hành tinh nào đó, chết vì tuổi già.]

[...] [Con sên Theodore này, thiết lập của vai phụ này tốt hơn Ritara cả ngàn lần! Tên nhãi này khiến Milan quan tâm cả đời!!!] [Đây là sức nặng của chiến hữu thân thiết với ngài Milan sao? Nước mắt chảy ra từ miệng.]

[Thực tế tổng tư lệnh tò vò cũng giống con sên trong truyện, dám đòi hỏi Fate thiết lập phúc lợi tốt như vậy, vậy hãy trải qua mọi thứ trong thực tế đi!]

[Cảm động năm 2000! Trận chiến hoán vị là tử chiến, một trong hai tổng tư lệnh phải chết thì mới kết thúc. Cuối cùng anh thích tổng tư lệnh tò vò đến mức nào mà lại trợ uy cho ông ta nhiệt tình đến vậy, bro là bóng kín đồng tính đúng không!]

[Top 3 - SVIP xé nát liên minh xx: Nếu không chết trên chiến trường, sau khi chiến tranh kết thúc các quân đoàn cấp cao khác ra mặt bảo lãnh, tổng tư lệnh tò vò cũng không nhất thiết phải chết.]

[Top 7 - SVIP tài khoản công việc: Can thiệp vào cuộc chiến giữa các quân đoàn cấp cao là vi phạm luật pháp, anh nên suy nghĩ lại đề nghị của mình.]

[Top 3 - SVIP xe nát liên minh xx: Mi là thằng nào vậy, không có tích vàng mà sủa trước mặt tao, xuỳ.]

(*) Tích vàng xác thực thân phận của người dùng, không phải tài khoản giả mạo như tích xanh trên facebook.

[Top 7 - SVIP tài khoản công việc: ...]

[Trùng qua đường bình luận: Tổng tư lệnh tò vò chưa chắc đã thua mà?]

[Haha trùng qua đường, cậu là quân tò vò đúng không, đi qua kia chơi!]

...

Chỉ trong vài giây, một bài đăng HOT với tiêu đề [Top 10 sự kiện gây bão trong livestream Fate!] đã âm thầm xuất hiện trên diễn đàn Fate.

Chủ topic: Trước đây có trùng nào đoán top 10 bảng xếp hạng donate đều là nick ẩn của mười quân đoàn không nhỉ? Top 3 đích thân xuống tay xác nhận rồi, chỉ có nick quân đoàn mới có tích vàng!

Lầu 2: Năm 2000 quả là một năm kỳ diệu, chứng kiến Liên minh Thủ đô quyết định sai lầm tai hại trong cơn giận dữ, Tòa án hy sinh phó nghị viện cấp cao trong cơn thịnh nộ, mười quân đoàn chỉ giận dỗi vu vơ trên mạng, buồn cười thế, quân đoàn khi nổi giận lại so tài khẩu chiến.

...

@Fate: [...

Tôi ghi nhớ cái tên này, nhất định sẽ tìm hiểu sau.

Milan nói xong những lời này, hơi thở càng lúc càng yếu, tôi cảm nhận rõ được mỗi lần anh thở ra là một lần sinh mệnh trôi đi.

Tôi muốn đưa tay ra che lại miệng mũi anh, để anh không hít thở nữa.

Nhưng không thở thì làm sao sống được? Cuối cùng, tôi đưa tay ra đặt lên tay anh.

Đôi bàn tay gầy gò, lạnh lẽo của anh, những ngón tay teo tóp chỉ còn da bọc xương, các khớp xương gồ ghề lộ rõ, trông như cành hoa héo úa cắt từ khu vườn.

Cái cảm giác khi chạm vào khiến tôi sợ hãi, nỗi sợ hãi như đang gặm nhấm bàn tay tôi, bản năng gào thét bảo tôi hãy tránh xa Milan, nếu không sẽ không bao giờ thoát nổi.

Nhưng tôi lại như kẻ ngốc, cố gắng ép buộc bản thân phải nói: "Mới một ngày sau giáng sinh."

Anh không trả lời tôi.

Tôi lại nói: "Tại sao anh luôn mở cửa sổ? Anh mở quanh năm, dù xuân hạ thu đông. Bên ngoài tuyết rơi dày, tay anh lạnh buốt, mùa sương giá như vậy xương khớp của anh có khó chịu không? Hay do nhiệt trong phòng ngủ quá thấp? Em bảo trùng đến tiếp tục lắp đặt thiết bị điều chỉnh nhiệt độ mới, được không?"

Milan lại có động tĩnh rồi, anh hỏi tôi: "Đây là câu hỏi thứ hai của cậu à?"

Tôi muốn nói không phải, tôi có thể hỏi nhiều câu được không? Hỏi xong anh liền đi luôn sao? Nhưng tôi cũng không dám nói không, tôi nói không thì Milan sẽ không để ý đến tôi nữa.

Tôi chỉ có thể đáp lại: "Ừm."

Giọng Milan yếu ớt, tôi phải tiến gần hơn mới nghe rõ được. Ngồi trên giường, tôi áp tai vào môi Milan, chiếc áo choàng quân đội giống cánh vẩy che đi nửa người anh. Hình ảnh này khiến tôi nghẹn ngào, tại sao lại vào lúc này?

Anh nói: "Mở cửa sổ là để lắng nghe âm thanh của bốn mùa. Tôi sinh ra trên một hành tinh đầy chiến tranh, nơi bốn mùa hỗn loạn, không có xuân và đông, chỉ có nắng nóng quanh năm. Sau đó tôi tại ngũ trong trụ sở Quân đoàn Tò tò, chưa bao giờ rời khỏi thành phố y tế, thành phố y tế được điều hoà bốn mùa, không có sự thay đổi theo thời gian."

Không ngờ là vì lý do này, tôi ngẩn ra một lúc, rồi lại nghĩ đến một chi tiết khác.

Thật kỳ diệu, tôi như được thần giúp đỡ đoán được suy nghĩ của Milan.]

[Đừng có dát vàng lên mặt mình cho mấy cái hành động ngu xuẩn bất ngờ đó, Fate bước ra hai bước!]

[Nhận ngay khóa học dạy 1-1 với Fate sensei.] [Qua bên kia bỏ phiếu vòng loại đi.] [Hết chuyện để nói rồi à.]

[Âm thanh của bốn mùa, xuân là hoa mà tôi tớ cắt cành mang vào phòng, hạ là làn gió nhẹ và cái nóng oi ả, chỉ cần chìa tay ra là có thể cảm nhận được, thu là trái cây chín mọng, tôi tớ có thể mang trái cây lên bàn của anh.

Đông... đông là tuyết, anh đi lại bất tiện, thời tiết cũng không thuận lợi, bản thân tôi cũng đau nhức sống lưng do mạch máu và dây thần kinh bị lệch, anh không thể chạm vào tuyết và băng, đó là nỗi đau của anh.

Anh không thấy cũng không thể ngắm tuyết.

Milan chưa từng trải qua mùa đông.

Tôi nắm lấy tay anh, cho anh chạm vào mái tóc mình.

Tôi nói: "Mái tóc em có màu bạc như tuyết."

Khi anh nghiêng mặt về phía tôi, tôi lại dễ dàng nói ra cái tên anh trai mà đã lâu không nhắc đến: "Màu tóc của em khác với Josko, anh ba là màu thép bạc, còn em là màu trắng như tuyết mới, chất tóc của em còn mềm."

Dứt lời, tôi im lặng một lúc, rồi tiếp tục: "Milan, em là tuyết cũng là giáng sinh, anh sờ tóc em đi."]

[Bảo sao đầu truyện cậu ta mất kiểm soát, Joshua cứng đầu đó, định nghĩa luôn giáng sinh và tuyết là mật ngữ định tình của cậu ta và Milan.]

[Trước kia tôi còn đoán xem kiếp đầu gặp mặt kiểu đó, thì làm sao Milan có thể tặng quà sinh nhật cho Joshua, hoá ra là do tình yêu đơn phương này tự tưởng tượng ra!]

[Đã học được, có thể dựa vào màu tóc của bản thân để sáng tạo lời thoại tán tỉnh theo mùa.]

[Đặt hàng ngay sơn chiến giáp! Tôi phải nhuộm tóc theo màu sắc của bốn màu!]

[Milan không từ chối cử chỉ của tôi, có lẽ vì anh đã kiệt sức. Ngón tay anh lướt nhẹ qua mái tóc tôi, rồi buông thõng xuống một cách vô lực. Anh không nói gì thêm, nhịp thở từ lồng ngực ngày càng yếu.

Lúc đó tôi hoảng sợ lại nôn nóng, không dám hét lớn.

Xung quanh giường có các thiết bị y tế, nhưng chúng không được sử dụng.

Milan không hề cố gắng tự cứu mình bằng công nghệ bên ngoài.

Không có cách chữa trị cho giai đoạn suy yếu, anh không tự cứu mình thì tôi cũng không thể làm gì được.

Tôi nắm chặt tay anh, bao nhiêu cảm xúc và đau khổ dồn nén bấy lâu nay trào dâng lên môi, rồi đột ngột nói với Milan: "Em hận anh."

Mở đầu bằng một câu, phần còn lại sẽ dễ dàng hơn, tôi lặp đi lặp lại với Milan: "Em hận anh, em căm hận anh, em nguyền rủa anh."

Có lẽ do sự ngớ ngẩn của tôi, lông mi Milan run lên, anh cố gắng mở mắt, đôi mắt vô thần đảo nhẹ.

Lúc đó, tôi còn nảy sinh ý nghĩ đê hèn: Thật tốt khi anh không thấy gì, anh không thấy gì trước khi chết, không thấy khuôn mặt của Josko vào giây phút cuối cùng.

Tôi nguyền rủa anh, tôi sẽ đi cùng anh đến tận cùng thời gian.

Tôi nắm chặt tay anh, đôi mắt đen vô hồn của anh khiến tôi cảm thấy một niềm vui sướng méo mó.

Anh đã cảm nhận được rồi, Milan.

"Em hận anh."

Tôi nói mãi, nói đến mức bản thân tôi cũng tin.

Tôi nói: Em hận anh, em sẽ mãi hận anh, nếu thời gian có thể quay ngược, em sẽ giết anh ngay khi anh vừa sinh ra.

Lúc đó, cơn giận dữ và đau khổ thiêu đốt tâm trí tôi, khiến tôi nói lảm nhảm, chỉ muốn nói hết mọi ác ý trên thế giới lên Milan.

Milan im lặng lắng nghe một lúc, môi khẽ nhúc nhích, tôi lập tức ngừng nói. Giọng anh quá nhỏ, nếu tôi nói tiếp sẽ không nghe thấy.

Anh gọi tên tôi.

Anh nói... anh ấy nói anh sẽ không có tên trong gia tộc, anh sẽ không có chỗ đứng trong gia phả nhà Warsaw, anh chỉ là phường vô danh.

"Tôi không có quá khứ, không có tương lai, Joshua, xin đừng làm những việc vô ích này, cũng đừng nhớ..."

Milan chưa dứt lời, anh đã nghiêng mặt, gối đầu lên chiếc gối mềm mại rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Tôi áp tai vào má anh, tiếng thở và giọng nói của anh dần tan biến khỏi thế giới của tôi.

Tôi tỉnh mộng.]

[Đọc mà ê ẩm cả hàm, câu chuyện này xuất bản rồi có thêm một ngoại truyện về kiếp đầu tiên gặp ngài Milan không?]

[Fate anh không phải trùng! Sao anh dám viết ngài Milan thành như vậy!!! Tôi không tìm được anh tôi sẽ tìm trùng anh thương! Tôi phải đâm hai nhát vào tò vò bên cạnh!] [Top 1 - SVIP Standard A567: ?]

[Không thể chịu nổi nữa, xin cáo từ, không đành lòng nhìn quý ngài chịu khổ.]

[Top 3 - SVIP xé nát liên minh xx: Tôi muốn lập tức thấy cảnh Joshua tàn sát gia tộc Milan, ngay lập tức, lập tức!] x10000 chiến hạm hiệu ứng đặc biệt!

Quản lý ra tay ngay: [- phòng livestream cấm xúi giục bạo lực đẫm máu, cấm vĩnh viễn tài khoản xé nát liên minh xx -]

[...] [Dạo gần đây công ty kiến thức can đảm thật...]

[...

Thật tiếc, tôi chỉ nhớ được bấy nhiêu về kiếp trước, chỉ có những ký ức này là rõ ràng, tôi không nhớ những chuyện sau khi Milan rời đi.

Tôi hoàn toàn không nhớ gì về cái chết kiếp trước, tinh thần của tôi ngày càng tồi tệ sau khi Milan rời đi, điều duy nhất tôi nhớ là tôi không được phủ cờ gia tộc sau khi hỏa táng.

Không có cờ gia tộc nghĩa là tôi đã bị gia tộc xóa khỏi gia phả, không được chết tử tế.

[Ngài Milan ra hiệu dừng ghi chép, chúng tôi nghỉ ngơi một tiếng, sau đó cả hai quay lại, trạng thái của ngài Joshua đã tốt hơn nhiều.]

...

Nói về vấn đề hồi quy đi, tôi thấy cậu khó tin.

Khi lần thứ hai tôi có cảm giác và nhận thức được mình đã trẻ lại, tôi cũng đã từng nghi ngờ những mảnh ký ức xuất hiện trong đầu.

Lần đầu tiên tôi hồi quy, tôi trở lại ở tuổi 15.

Lúc này Milan vẫn chưa được gia tộc tìm thấy, anh đang tại ngũ trong quân đoàn tò vò.

Lúc 15 tuổi, tôi chối bỏ những ký ức này.

Lúc đó, tôi không hề báo cáo việc quân đoàn tò vò có một quý ngài đang ẩn náu là do... Josko.

Tôi lo lắng nếu báo cáo, "quý ngài Milan" sẽ bị bắt trở lại gia tộc. Theo dòng thời gian, anh lại kết hôn với anh trai tôi, anh trai tôi sẽ một lần nữa gia nhập liên minh mới.

Do đó, tôi luôn giữ im lặng cũng không bao giờ chủ động gợi lại những mảnh ký ức rời rạc đó.

Nhưng theo thời gian, tôi vẫn không thể cản được. Lúc đầu chỉ là những giấc mơ nửa đêm, những mảnh ký ức đó len lỏi vào giấc mơ của tôi, tôi mơ về những gì quý ngài Milan đã nói vào đêm giáng sinh.

Khi ấy tôi chỉ mới 15 tuổi, cái tuổi ngạo nghễ, tôi vô cùng hài lòng với việc "bản thân" sẽ trở thành trung tướng ở tuổi 29. Quý ngài Milan nói rằng tôi sinh ra vào ngày định mệnh sẽ xảy ra kỳ tích.

Tất nhiên tôi tự mãn, vì tôi là kỳ tích, tương lai cũng là kỳ tích, cả hiện tại cũng thế.

Đây là khởi đầu cho kiếp thứ hai sa lầy.

Năm 16 tuổi, tôi trải qua tuần trưởng thành ngắn ngủ, cánh vẩy lột xác, tôi bị sốt cao hai ngày.

Chính trong lần này, những mảnh ký ức đó theo cơn sốt ập vào đầu tôi, tôi cảm nhận trọn vẹn mọi cảm xúc của thượng tướng Joshua trong hai ngày.

Khi tỉnh dậy, tôi không thể phân biệt được mình là Joshua 16 tuổi hay thượng tướng Joshua đã đánh mất lý trí.

Nhưng lúc đó, tôi không còn bận tâm, tôi cảm thấy mình được tái sinh, tôi có rất nhiều ký ức kinh nghiệm, tôi có thể trở thành chiến binh đỉnh cao trong thời đại này, mà tôi còn có thể quay ngược thời gian, bước vào thế giới của Milan một cách hợp lý và hợp pháp.

Tôi vui mừng đến phát điên.

Khi ấy 16 tuổi, tôi đã dùng mọi cách, mọi thủ đoạn, nhờ vào quan hệ của gia tộc Warsaw và anh cả để đến nơi đóng quân năm xưa của Quân đoàn Tò vò.

Lý do công khai là giao lưu hai bên, thảo luận về các điểm lỗ đen dị thú ngày càng gia tăng trong những năm gần đây. Trước khi cổng lỗ đen xuất hiện, bầy dị thú chưa xảy ra thường xuyên như vậy.

Dù mâu thuẫn chủng tộc gay gắt, 10 quân đoàn năm 1600 vẫn không từ chối giao thiệp để chia sẻ thông tin về an ninh cho con cháu và bảo tồn ngọn lửa hy vọng.

Anh cả cho tôi vào Quân đoàn 1 làm trợ lý tạm thời cho anh. Trước đây tôi không đồng ý với điều kiện này, nhưng do tôi quá muốn gặp Milan, mà lúc đó tôi mới 16 tuổi còn hai năm nữa mới nhập ngũ, không có cách nào liên lạc được với Milan, chỉ có thể làm vậy.

Tại buổi giao lưu, trùng phụ trách các bộ phận của Quân đoàn Tò vò sẽ đến, Milan Clement là một trong những trưởng bộ phận của thành phố y tế, anh cũng đến.

Tôi vừa thấy anh, cả cơ thể tôi như bị thôi miên, một khắc đó tôi vừa là thượng tướng Joshua, vừa là thiếu niên Joshua lần đầu tiên gặp Milan trong đời.

Vóc dáng anh cao ráo, bận quân phục và chiếc mũ cối, sau lưng là chiếc áo choàng quân đoàn dày dặn, mang theo găng tay đen đan chéo trước bụng, tư thế đứng cũng không phải thẳng tắp thường thấy của quân thư, mà là hơi thả lỏng một chút, vai và hông hơi cong.

Tôi biết, anh đứng như vậy là để che giấu chiếc móc đuôi giấu sau lưng. Nếu đứng quá nghiêm chỉnh, chiếc áo choàng sẽ không thể che được hình dạng của chiếc móc đuôi.

Trong ký ức rời rạc, tôi đã nhiều lần thấy hình ảnh quân y Milan trong tưởng tượng của thượng tướng Joshua, nhưng tất cả tưởng tượng của thượng tướng đều không thể sánh bằng hình ảnh Milan thực sự trước mắt.]

[Up ảnh, up ảnh! Fate cần bao nhiêu mẫu ảnh quân y!!! Đừng quay chụp bạn cùng phòng nữa, chụp quân y đi!!!]

[?? Biến hộ bố!! Biết ông mày chờ bạn cùng phòng bao lâu rồi không hả!!]

[Vừa họp xong, tôi chạy về phía Milan, anh trai tôi vươn tay ra cũng không kịp níu tôi lại.]

[Muahahaha, Husky xổng chuồng!] [Anh cả Warsaw: Gửi combo gãy xương cho em trai!] [Anh cả Warsaw có nguy cơ trở thành trùng xấu mặt nhất trong hội nghị hai đoàn.] [Joshua: Đây là cái gì? À, não! Vứt bố nó đi! Milan Milan!]

[Tôi có tất cả kinh nghiệm của thượng tướng Joshua, dễ dàng luồn lách qua đội cảnh vệ của tò vò, di chuyển linh hoạt như con rắn, không ai có thể bắt được tôi.

Bên cạnh Milan là những binh sĩ trẻ, học trò của anh. Khi thấy tôi đột ngột xông tới, họ ào ra chặn đường, từng trùng một cố gắng khống chế tôi.

Bọn họ hung hãn vô cùng có hai tên hợp sức cản tôi lại, tôi có chút chật vật nhưng vẫn thoát được.

Chớp mắt, tôi đã rơi vào trong tay Milan.

Vừa bận lo đối phó lính tò vò nên không để ý anh làm gì, đến khi lấy lại tinh thần, tôi đã bị anh đè xuống đất.

Anh ngồi lên lưng tôi, tay trái bóp chặt gáy tôi, chiếc áo choàng quân sự che khuất phần thân dưới của tôi. Giống như tôi biến thành một chiếc ghế đẩu, cứng đơ không thể nhúc nhích.

Anh cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng. Lúc này anh trai tôi dẫn theo chiến hữu Quân đoàn 1 đến, anh ngước mắt nhìn, không hề đứng dậy, mà còn khinh thường hừ một tiếng với chiến hữu tò vò bên cạnh.

"Tôi còn tưởng là ai liều lĩnh dám tấn công trực tiếp, hóa ra là cậu con cưng của Quân đoàn 1."

Phong thái của anh uy phong, tràn đầy sức sống, sắc bén và mạnh mẽ. Tôi bị anh cả nhấc lên cũng quên cả rời tầm mắt.

Tôi ngây ngốc nhìn Milan, anh quản lý biểu cảm rất tốt, tôi hoàn toàn không thể phân biệt được ẩn sau khuôn mặt vô cảm của anh là cảm xúc gì. Anh lạnh lùng liếc nhìn tôi, quay lưng bước đi, thậm chí không thèm nghe lời xin lỗi của anh trai tôi.

Về nhà, tôi bị anh trai đánh cho một trận tơi bời.]

[Ahahahahaha] xN

[Xin hãy viết thêm đoạn này!]

...

[Bọn dở hơi này! Phải hỏi áo choàng quân đoàn tò vò của Milan thuộc thời đại nào? Fate, anh phải viết rõ ràng!]

...

[Bị đánh rất đau, nhưng tôi vẫn cảm thấy thế giới sáng bừng lên.

Tôi 16 tuổi, Milan vẫn đang tại ngũ, chúng tôi có thể có một tương lai tươi sáng.

Khi đó tôi như bị ma ám, tâm trí chỉ có một ý nghĩ.

Tôi là thượng tướng, tôi có kinh nghiệm, tôi biết rõ tương lai, tôi có thể giúp Milan vượt qua giai đoạn khó khăn này, tôi có thể... tôi có thể đường hoàng trao mọi thứ cho anh, đối xử tốt với anh, theo đuổi anh.

Cuối cùng tôi đã thoát khỏi cái bóng của Josko, tôi có thể dồn hết mọi suy nghĩ, mong muốn, khao khát hợp thành một trái tim đưa cho Milan.

Lúc ấy tôi vẫn còn quá ngây thơ, cho rằng chỉ cần hợp pháp và bày tỏ tình yêu mãnh liệt, Milan sẽ nhìn thẳng vào tôi.

Tôi sai vô cùng.]

[???]

[Sai ở đâu? Đây không phải là câu trả lời đúng à? Hợp pháp và thể hiện tình yêu chân thành! Vấn đề ở đâu vậy thưa Fate sensei!!]

[...

Tôi đã dùng mọi cách để lấy được số liên lạc riêng của Milan.

Tôi kể hết mọi chuyện cho anh nghe, cảnh báo về những nguy hiểm mà anh sẽ phải đối mặt trong tương lai, nói với anh rằng tôi có thể giúp đỡ anh. Khi đó tôi vừa khôi phục ký ức của thời kỳ thượng tướng, nhưng tôi vẫn là một thiếu niên bốc đồng và ngu ngốc.

Milan nhận được tin nhắn, không hề trả lời.

Đến ngày thứ bảy, tôi nhắn tin lại, nhưng số điện thoại của anh đã bị hủy.

Tôi như chết lặng.

Tra thêm thông tin, kết quả nhận được khiến tôi hối hận tột cùng.

Milan Clement từng khẳng định rằng bản thân chưa từng rời khỏi thành phố y tế, lại bất ngờ nộp đơn xin tham gia nhiệm vụ ngoại giao đi cùng quân đội.

Trong nhiệm vụ ấy, quân tò vò đã hy sinh quá nửa quân số, còn Milan cũng không trở về.

Mười ngày sau khi công bố toàn bộ thông tin, tôi thấy tên và ảnh đen trắng của Milan trong bảng báo tang anh hùng được niêm yết tại Quân đoàn Tò vò.

Trong ảnh anh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng, đen trắng cũng không thể làm suy yếu sức sống bừng bừng của anh.

Tôi nhớ lại Milan trong ký ức, anh nói anh giấu cả bạn bè thân thiết và chiến hữu.

Tôi nhớ đến anh kiên trì nhiều năm vì lo lắng cho họ.

Dưới cơ thể tàn khuyết của anh, ẩn chứa một linh hồn kiên cường đủ sức để mài dũa Josko thành phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình.

Bỗng chốc mọi thứ trở nên sáng tỏ.

Miễn là Milan còn khả năng kiểm soát tình thế, dù chỉ là một rủi ro nhỏ nhất không thể kiểm soát, anh cũng sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra.

Anh xin đi làm nhiệm vụ bên ngoài, chết ở ngoài biển sao, quan tài chôn cất anh trống rỗng, bên trong chỉ có cờ và đồng phục tò vò.

Kiếp thứ hai, tôi không thể sống quá 20 tuổi.

Anh quả quyết ra đi lần nữa khiến tôi suy sụp, gia đình của tôi không thể thấu hiểu, không ai có thể hiểu được tôi.

Ai có thể hiểu tôi?

Tôi cảm thấy tương lai tươi sáng, tôi cảm thấy mình xứng đáng, tôi háo hức trao tình yêu đã chôn vùi bấy lâu nay cho Milan.

Rồi, tình yêu của tôi giết chết anh.

Sau đó tôi lại bắt đầu căm hận Milan.

Anh có thể không chút do dự quay lưng bước vào nghĩa địa vũ trụ vì sự an toàn của bạn bè và chiến hữu.

Tình cảm của anh mãnh liệt, vĩnh cửu và không gì lay chuyển được.

Còn tôi có vô số thứ quý giá hơn cả châu báu và ký ức, chỉ cần anh muốn, tôi đều có.

Tại sao anh lại không chịu bố thí cho tôi một chút thương xót?

...

[Phỏng vấn tạm ngưng 10 phút. Tinh thần ngài Joshua không ổn định, cơn co giật và thất thần kỳ lạ lại xuất hiện từ mặt ngài ấy. Ngài Milan giữ bình tĩnh, cả hai trò chuyện riêng một lúc, ngài Joshua cố lấy lại tinh thần. Buổi phỏng vấn tiếp tục.]]

[Đừng dừng! Đừng dừng! Đừng cắt ở đây!!! Kể tiếp đi! Kể tiếp đi!!! Dừng ở đây là tôi nổi điên ngay tối nay!!]

[Chắc cũng đến lúc rồi nhỉ, hơn 1 giờ, gần 2 giờ rồi. Hình như Fate theo múi giờ Liên minh Thủ đô, thường là tắt live vào giờ này.]

[Qua câu chuyện của Fate, tôi như hiểu được phần nào cách cư xử với quý ngài. Nếu không nhìn từ góc nhìn của ngài Milan, tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng Joshua đã làm đến mức này rồi mà ngài Milan vẫn chưa hài lòng, nhưng nhìn lại hoàn cảnh của ngài Milan, so sánh với góc nhìn của Joshua, tôi thấy giao tiếp cẩn thận và tiết chế hành động tự ý là vô cùng quan trọng, những lưu ý từ Tòa án chỉ là phụ thôi.]

[Tỏ ra quá nhiệt tình với quý ngài chỉ khiến ngài ấy áp lực, sao đến giờ mới nói cho tôi biết...]

[Tính toán lại số lần Joshua và ngài Milan gặp nhau, Joshua này, cậu khiến tôi khóc hết nước mắt! Từ đầu đến giờ, cậu luôn dẫm bom.]

[Joshua, 1 triệu lần hồi quy này... không phải show thực tế triệu lần dẫm mìn chứ?]

...

Bỗng nhiên, nhân vật pixel trong livestream tiếp tục gieo chữ.

[...

Lần thứ hai tôi mở mắt, tôi 14 tuổi, nhỏ hơn một tuổi so với lần trước.]

[!! Ồ ồ ồhhhhh!!]

[Tối nay Fate livestream suốt đêm à!!!]

Thoáng chốc, màn hình livestream bừng sáng rực rỡ với hiệu ứng quà tặng lấp lánh muôn màu.

...

Căn cứ Biệt động.

Anouchka thắt cà vạt gọn gàng, đội mũ cối, nghe thấy tiếng hiệu ứng quà tặng ồn ào trong phòng livestream, hắn cau mày nhìn lại, nhân vật pixel lại bắt đầu di chuyển.

Hắn nhìn vào thời gian trên trí não, 2 giờ sáng thứ bảy.

Kỳ lạ? Fate bận rộn cả ngày như vậy, lấy đâu ra thời gian thức trắng đêm?

Anouchka tắt livestream, mở tài khoản của Fate, nhắn tin hỏi.

SVIP Standard A567: [Tối nay anh định thức trắng đêm? Sức khỏe có cho phép không?]

Mãi đến khi Anouchka đáp lại tiếng chuông tập trung, Fate vẫn im lặng.

Trước khi tổng tư lệnh lên phát biểu, Anouchka tranh thủ thời gian nhắn hai tin cho Fate.

SVIP Standard A567: [Tối nay tôi sẽ rời căn cứ biệt động đến vùng sao Tây Tiên Nữ, dự kiến đến nơi vào lúc 23 giờ ngày 27 tháng 8. Hai quân đoàn sẽ giao tranh vào lúc 1 giờ đêm ngày 28, tôi sẽ đến khu vực lánh nạn sớm hơn họ một tiếng.]

SVIP Standard A567: [Nếu gặp vấn đề nào trong khi di tản, hãy gọi cho tôi. Tôi đã cấp cho anh quyền truy cập của thân trùng biệt động, nên có thể gọi bất cứ lúc nào.]

Anouchka gửi xong, chuyển chế độ mạng xã hội sang chế độ quân sự, đi đến trước hàng ngũ đông đảo trên thao trường, bắt đầu nghe bài phát biểu của tổng tư lệnh.

Weibo: 杀死一只鸡蛋卷
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.