Chương trước
Chương sau
Fate không trả lời ngay, bầu không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên im lặng và ngột ngạt, khiến cho hơi thở của Anouchka cũng trở nên nặng nề.

Sự im lặng của Fate là do do dự, suy ngẫm hay đang sắp xếp lại khoảng cách giữa hai ta?

Nếu trước đây gặp tình huống này khi trò chuyện bằng văn bản, Anouchka sẽ lập tức đập phá đồ đạc hoặc lục tung mọi ngóc ngách tìm thuốc an thần mạnh mà nhai sống, giữ cho tinh thần ổn định.

Nhưng bây giờ.

Fate im lặng... Anouchka liếc nhìn thời gian, 10 giây, hắn lập tức lên tiếng với vòng trí não: "Fate."

Tiếng thở bên kia vòng trí não rất đều đặn, không hề thay đổi.

Anouchka dừng lại. Nếu cuộc đối thoại qua âm thanh này là một canh bạc, hắn đã đặt cược hết lo lắng, cáu kỉnh, đe doạ, luống cuống và vô số tiền bạc và quyền lực tượng trưng cho địa vị của mình.

Hiện tại, Anouchka vẫn tiếp tục đẩy cao giới hạn, thành thật bộc lộ ham muốn, khao khát, nôn nóng của bản thân.

"... Tôi rất muốn biết."

"Làm ơn cho tôi biết, tôi thực sự muốn biết và rất cần câu trả lời này."

"Được không? Fate."

Nhịp thở nơi đầu dây bên kia vòng trí não khẽ thay đổi.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi ấy, Anouchka hận chiếc vòng tay trí não sao lại thu âm rõ ràng đến vậy, ngay cả tiếng hít thở của Fate thay đổi cũng khiến hắn như ngồi trên đống lửa.

Fate khẽ nói từ vòng tay trí não bên kia: "Đăng hộ không sống chung với tôi, nhưng..."

Hơi thở dồn nén và sự kiềm chế của Anouchka tan vỡ trong phút chốc! Không hề đề phòng, cũng chẳng kịp che giấu, một tiếng hừ sinh lý bật ra từ cổ họng. Do kiềm nén và căng thẳng, cơ cổ họng của hắn căng cứng, rồi đột nhiên thả lỏng, tiếng thở dốc vang lên nghe có vẻ dồn dập, kỳ lạ, đồng thời mang theo âm điệu dinh dính mà chính Anouchka cũng không thích.

Fate: "..."

Anouchka: "..."

Đệt âm thanh quái quỷ gì đây? Cổ họng của mình sao có thể phát ra âm thanh này??

Anouchka bật dậy! Ghế xoay sau lưng phát ra tiếng rít chói tai, suýt lật đổ thì hắn vội bám lấy lưng ghế để không gây ra tiếng động lớn hơn.

Suốt tháng tám, Anouchka chưa từng hận phút giây nào như tối nay, thậm chí còn hơn cả đêm yến tiệc của Liên minh Thủ đô nhắm vào con của nhà Jeanine, hơn cả lúc đối đầu với Chloe trong vụ đánh bom kho hàng ở Thủ đô.

Hắn mất kiểm soát bản thân, để lộ một mặt thú tính khác khi Fate gọi đến.

Fate vốn định nói tiếp nhưng cũng vì vậy mà im lặng.

Anouchka che miệng, máu từ môi và lưỡi chảy ra thấm đẫm bàn tay, tay kia run rẩy gõ tin nhắn trả lời.

SVIP Standard A567: [x$ xin lỗi, tôi không cố ý làm anh thấy ghê, #*& xin lỗi.]

...

Anouchka nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiếng thở dài từ mạnh dần rồi yếu dần, câu "anh đó..." khiến cổ họng cuống họng Anouchka căng lên đau nhói.

"Tôi không nghe thấy tiếng của anh, Anouchka, anh đang nín thở hay cắn vào lưỡi mình?"

Anouchka: "..."

SVIP Standard A567: [Lưỡi.]

"Đừng đợi nó tự lành, trong phòng có bình xịt cầm máu không? Nếu có thì tìm ra xịt một ít, dính vào cổ áo rồi à?"

Anouchka nhắn tin trước: [Có, không có.]

"Nghe đây. Chữa trị vết thương trong miệng xong rồi hẵng nói tiếp."

Anouchka vội vàng với tay kéo ngăn kéo, tiếng kim loại va đập vang lên "két" một tiếng.

Da đầu hắn tê rần, vội giảm tốc độ nhưng đã quá muộn. Ngăn kéo bên trái bàn làm việc đã bị kéo ra toàn bộ rồi đập xuống đất. Tiếng ồn lớn vang lên liên tục, náo loạn cả văn phòng.

Chiếc vòng trí não đặt trên bàn im lặng một lúc rồi lại vang lên tiếng nói, Fate ôn tồn bảo: "Đừng vội, tôi đợi anh."

Anouchka gật đầu mới nhận ra đây không phải là video.

Sau một hồi loay hoay im lặng, Anouchka đã chữa xong lưỡi, gọi thoại không bị gián đoạn nhưng hắn chọn cách nhập tin nhắn.

SVIP Standard A567: [Lành.]

Từ loa của vòng trí não vang lên giọng nói, Fate hỏi: "Sao không nói chuyện?"

SVIP Standard A567: [Giọng khó nghe.]

"..."

...

Black Shield.

Tầng 2.

Hệ thống gật đầu tán thành khi thấy tin nhắn, nó vừa tuyệt vọng vừa hoang mang hỏi trong đầu Thời Tấc Cẩn: "Làm sao A567 có thể phát ra âm thanh như vậy? Phá vỡ thiết lập nhân vật hả?"

Thời Tấc Cẩn: "..."

A567 ngây thơ, hệ thống chỉ là một chương trình, hai tồn tại này lại có thể đồng quan điểm về "tiếng thấy ghê" quả một cặp bài trùng.

Thời Tấc Cẩn nhíu mày, uống một ngụm nước đá, tin nhắn văn bản từ A567 lại hiện lên.

SVIP Standard A567: [Giọng tôi không phải thế này, tối nay có chuyện ngoài ý muốn.]

"Ừm, tôi biết, tôi đã nghe giọng bình thường của anh rồi, yên tâm đi, nghe hay lắm, không khó chịu."

"..." (trí não bỗng dưng im lặng)

Thời Tấc Cẩn: ?

Sao tiếng thở lại mất rồi?

Thời Tấc Cẩn bất lực nhắc nhở: "Anouchka, thở đi."

"..." (thở ngay!)

Thời Tấc Cẩn quay lại chủ đề trước: "Đăng hộ không sống chung với tôi, nhưng sau này đăng hộ sẽ thường xuyên giúp tôi xử lý công việc. Khi đó, anh..."

Vòng tay trí não đột nhiên phát ra tiếng cắt ngang: "... Thường xuyên giúp anh xử lý công việc? Không phải đã nói không cần điều trị nữa rồi sao? Anh còn tình huống nào sẽ để tên đó toàn quyền xử lý tài khoản của anh? Anh..."

Thời Tấc Cẩn nhíu mày, hạ giọng, bình tĩnh nói: "Anouchka."

"..."

SVIP Standard A567: [Ừ.]

Chưa đầy 3 giây đã có thêm một tin nhắn.

SVIP Standard A567: [Tôi đang nghe đây.]

SVIP Standard A567: [Chân thành.]

SVIP Standard A567: [Xin lỗi.]

Thời Tấc Cẩn: "..."

Mới gọi một tiếng đã co rúm lại rồi à?

...

...

Căn cứ Biệt động.

Ký túc xá của sĩ quan.

Anouchka nghe thấy Fate khẽ cười. Tiếng cười nhẹ nhàng, như thể không thể nhịn được, chỉ thoáng qua rồi ngưng. Ngay sau đó, Fate khẽ ho một tiếng, tiếng nước nhẹ hơn vang lên.

Anouchka có thính giác nhạy bén, hắn nghe thấy tiếng Fate uống nước, tiếp theo là tiếng lách cách nhẹ khi ly thủy tinh đặt lên bàn.

... Fate đang uống nước, anh sẽ uống gì? Anh thích uống gì? Yết hầu của Anouchka khẽ cử động.

Cuộc gọi thoại tối nay, một điều tốt trong mớ tồi tệ là Anouchka có thể cảm nhận được, có những lời khiến Fate im lặng, cũng có những lời khiến Fate bật cười, nhưng hắn lại không biết những lời khiến Fate bật cười có điểm chung gì.

Việc này khiến tinh thần hắn sa sút.

Hắn im lặng nghe Fate nói.

Fate dịu giọng nói: "... Sau này, có thể anh sẽ thấy đăng hộ thường xuyên. Dạo này tôi rất bận, tài khoản đã đi vào quỹ đạo nên tôi sẽ tranh thủ thời gian để làm những việc khác. Đăng hộ là bạn thân mà tôi tin tưởng sẽ không làm hại lợi ích của tôi. Còn việc tin nhắn đã xem lần trước là do vô tình chạm phải, sau khi tôi thức dậy, cậu ấy đã lập tức báo cho tôi biết rồi xin lỗi."

Anouchka nhập vài dòng chữ, sửa đi sửa lại, cuối cùng vẫn nói vào mic: "... Được."

Một lúc sau, không ai nói thêm lời nào.

Black Shield bên này, Thời Tấc Cẩn liếc nhìn đồng hồ, vừa qua 6 giờ 10 phút. Anh cần chỉnh trang lại bản thân để chuẩn bị cho lúc 7 giờ 30.

Khi Thời Tấc Cẩn định lên tiếng kết thúc, Anouchka bất ngờ lên tiếng, lần này hắn thẳng thắn đến mức Thời Tấc Cẩn không thể phớt lờ.

"Đăng hộ là bạn đời hay anh em của anh?"

Thời Tấc Cẩn đáp lại: "Anouchka, anh nên biết điểm dừng."

Anouchka im lặng một lúc, rồi thẳng thắn nói: "Tôi không thể dừng được."

...

Căn cứ Biệt động.

Ký túc xá của sĩ quan.

Anouchka quyết định không cam chịu. Lần gọi thoại này vô cùng quý giá, hắn không biết mình còn cơ hội được trò chuyện gần gũi như thế này nữa hay không.

Hắn hỏi Fate: "Anh có thể cho tôi một mục tiêu được không?"

Fate bên kia vòng trí não không trả lời ngay.

Anouchka ngay lập tức hiểu ra, Fate thực ra vẫn luôn hiểu! Vậy mà Fate vẫn luôn biết tâm tư của hắn! Nhưng Fate lại chẳng nói gì! Chẳng cần hắn làm điều gì?!

Cơn tức giận và khó chịu cùng nhau xáo trộn tâm trạng của Anouchka.

Hắn lại phát cáu, lời lẽ như lưỡi dao sắc bén: "Từ khi nào anh đã biết? Tại sao không nói? Thích nhìn tôi thấp thỏm lo âu à? Sao anh có thể phớt lờ tôi lâu đến thế? Anh viết ra những câu chuyện đó, còn kiên nhẫn giải thích cho tôi, nhưng lại luôn né tránh tình cảm của tôi! Tình cảm của tôi tuy không dám nói là độc nhất vô nhị nhưng cũng thuộc top đầu, sao anh có thể thờ ơ? Anh..."

"Anouchka." Chất giọng dịu dàng đó lại gọi hắn.

Anouchka mím môi.

Giọng Fate vang lên từ loa thông báo của vòng tay trí não: "Chính vì tôi hiểu."

Tim Anushka đập thình thịch, nhịp tim tăng vọt đến mức vòng trí não lại hiện lên hộp thoại cảnh báo im lặng: Bạn có cần cấp cứu y tế không?

Fate nói: "Anh rất ưu tú, chân thành và hào phóng, tôi tin rằng sẽ rất khó gặp được một tri kỷ như anh trên mạng, ngay cả ở ngoài đời thực, anh cũng sẽ là một trong những trùng xuất sắc nhất mà tôi từng biết."

Anouchka cắn chặt môi, ngực phập phồng mấy lần.

Fate hiền hoà nói: "Nhưng đôi khi những câu chuyện bằng chữ viết lại là cạm bẫy dễ đánh lừa nhất. Chữ viết có thể che giấu, có thể chỉnh sửa vô số lần. Tôi giỏi chơi đùa với chữ nghĩa, mọi thứ tôi thể hiện chỉ là những gì tôi muốn cho anh thấy. Tôi không lấy việc khiến anh lo lắng làm niềm vui, cũng không có ý định coi thường giá trị của anh. Anh là ngôi sao mai tiềm năng, nhưng anh chưa hiểu rõ về tình cảm, chưa hoàn toàn thấu hiểu cách thức chung sống."

Fate nói bằng giọng điệu ôn tồn, điềm tĩnh nhất để nói ra lời mà Anouchka không muốn nghe nhất: "Mà hiện tại, cảm xúc của anh di dời từ câu chuyện sang trải nghiệm cá nhân. Hiệu ứng tâm lý chim non có thể giải thích điều này khá rõ ràng."

Fate nói: "Anh không thể hiểu được những thứ này, anh xa lạ với chúng đến mức không biết phải xử lý thế nào, nhưng tôi thì khác."

"Chính vì tôi hiểu, nên tôi không thể lợi dụng việc anh không hiểu để dẫn anh vào con đường này. Đó không phải đáp lại mà chỉ là một cách thao túng anh."

"Đêm nay tôi mới nhận ra chuyện này, tưởng rằng giữ khoảng cách..."

Anouchka dứt khoát cắt ngang: "Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó."

Vòng tay trí não im lặng một lúc, Anouchka có thể nghe thấy tiếng thở của Fate từ đầu bên kia.

Hơi thở của Fate luôn ổn định, giống như cảm xúc và lý trí của anh, đột nhiên, nhịp thở đều đặn thay đổi một chút.

"Anouchka, tôi không muốn lừa dối anh cũng không muốn lợi dụng anh. Tôi cần thời gian suy nghĩ thấu đáo, đưa ra hướng giải quyết tốt nhất cho hai ta."

Anouchka nói:"Rõ ràng anh đã từng miêu tả và khuyến khích hành vi như vậy. Những câu chuyện anh viết đều theo hướng đó, anh cũng hướng dẫn tôi cách đối xử với quý ngài theo cách đó. Thể hiện sự chân thành, bộc lộ cảm xúc của mình... chẳng lẽ điều này sai? Hay anh đã dạy tôi sai cách?"

Bỗng nhiên, Anouchka lại nghe Fate bật cười, một tiếng cười đầy bất lực và ngạc nhiên.

Fate nhẹ nhàng hỏi: "Anouchka, anh đang dùng chính cách của tôi dạy anh để dùng với tôi à?"

Tai Anouchka nóng ran rát. Dù biết đây chỉ là gọi thoại, hắn vẫn nghiêng mặt sang một bên, tránh nhìn chiếc vòng trí não trên bàn.

...

...

Black Shield.

Tầng 2.

Hệ thống càng thêm hoang mang trong đầu Thời Tấc Cẩn, nó cẩn thận hỏi: "Thời sensei... anh không phải muốn tìm cách dẫn dắt tuyến A567 sao? Nhắc nhở ổng đây chỉ tình cảm chim non chẳng phải sẽ phá hỏng kế hoạch hay sao? Cứ tiến tới trực tiếp là được... Nói nhiều như vậy lỡ ổng mất hảo cảm thì sao? Dù hiện tại ổng cũng đang say mê anh!"

Thời Tấc Cẩn đáp lại hệ thống: "Không đâu. Đây là vấn đề cần làm rõ. A567 không phân biệt được tình cảm, thẻ nhân vật của anh ấy còn 10% bóng đen, nếu muốn hoàn thiện 100%, anh ấy phải tự mình thấu hiểu mọi chuyện, nếu không những gì tôi làm đều vô ích."

Hệ thống: "À ra vậy! Yêm hiểu rồi! Cố lên Thời sensei!"

Thời Tấc Cẩn không nói cho hệ thống biết suy nghĩ thực sự của mình.

Anouchka trong mắt anh không còn là những con chữ trên trang giấy, mà là một tồn tại bằng xương bằng thịt.

Đối mặt với một trái tim chân thành, Thời Tấc Cẩn nguyện dùng chân thành để đáp lại, giải thích rõ ràng, từ từ dẫn dắt linh hồn đơn thuần này.

Nhưng Thời Tấc Cẩn vẫn đánh giá thấp sự liều lĩnh và quyết tâm của Anouchka.

Vòng tay trí não run lên, giọng của Anouchka vang lên: "Anh không cần phải quyết định hay sắp xếp gì cả, tôi sẵn lòng."

Thời Tấc Cẩn khựng lại.

Anouchka bình tĩnh kiên định nói: "Lừa tôi đi, Fate."

"Tôi có khả năng kéo dài lời nói dối này cho đến hết đời."

"Tuy giờ tôi chưa thể thực sự ảnh hưởng đến thực quyền của Liên minh Thủ đô, Tòa án, Quân đoàn, nhưng tôi đã nộp đơn xin điều về, tôi sẽ trở thành một tồn tại như Joshua. Bây giờ anh có thể không trả lời, cũng có thể tiếp tục do dự, quan sát vấn đề rủi ro hoặc tiếp tục thực hiện kế hoạch của anh."

"Trước khi tôi đạt được thành tựu như vậy, xin đừng xa lánh tôi."

Anouchka im lặng vài giây, Thời Tấc Cẩn nghe thấy tiếng thở run run truyền qua vòng tay trí não, hệt như đối phương đang cố gắng lấy lại bình tĩnh sau nhiều lần hít thở sâu.

Anouchka nói: "Chờ tôi, tôi sẽ trưởng thành nhanh thôi."

Cuộc gọi kết thúc.

Thời Tấc Cẩn ngồi xuống, từ từ đưa tay lên, nhấc tay lên một cách chậm rãi, che miệng và mũi như che giấu tiếng ho, hàng mi khẽ rủ xuống.

... Vậy mà hắn lại nói lại lời tâm tình mà Joshua dành cho Milan.

... Đúng là...

Hệ thống bên cạnh kêu la inh ỏi: "Ahhhhhh! Ổng cúp máy của anh! Gì thế này! Xổ một tràng dài rồi cúp máy luôn!!!"

Hệ thống gọi Thời sensei hồi lâu nhưng không thấy anh trả lời, đành ngậm ngùi nín thinh. Một lát sau, nó lại lên tiếng nhắc nhở: "Thời sensei, sắp bảy giờ rồi ạ!"

Thời Tấc Cẩn cầm cốc đứng dậy, xuống lầu đi vào bếp giải quyết bữa sáng đơn giản.

Khi rửa chén, Thời Tấc Cẩn bỗng nhớ ra điều gì đó bèn hỏi hệ thống: "Thuốc nhuộm tóc đã tìm được chưa?"

Hệ thống nói: "Yêm xin lỗi Thời sensei... yêm tìm khắp mạng mà không thấy thông tin gì về nhuộm tóc cả, dường như trùng cái trùng tộc không có nhu cầu này. Yêm tìm thấy một số loại thuốc nhuộm công nghiệp, nhưng loại này chỉ dùng để nhuộm xe và thép... Nếu anh dùng để nhuộm tóc sẽ rụng tóc mà còn ung thư nữa..."

Thời Tấc Cẩn hỏi: "Còn thuốc nhuộm quần áo thì sao?"

Hệ thống trả lời: "Có là có, nhưng đặt hàng dưới 1000 cái không giao."

Chuyện này hơi rắc rối.

Thời Tấc Cẩn dọn dẹp chén dĩa xong, quay người đi vào phòng khách, tắt bớt đèn rồi kiểm tra lại xem tất cả rèm cửa che nắng ở tầng một đã được kéo kín hay chưa.

Trước khi tìm được thuốc nhuộm tóc, Thời Tấc Cẩn chỉ có thể dùng cách giảm bớt ánh sáng trong phòng để che đi mái tóc bạc sáng chói của mình.

Mái tóc và làn da mới của anh không tự phát sáng mà chỉ là chất tóc và chất da tốt đến mức khó tin. Mái tóc mềm mại như lụa, làn da trắng mịn không tì vết. Khi đèn chiếu vào, hiệu ứng quảng cáo lập tức xuất hiện, chỉ cần giảm bớt nguồn sáng phản chiếu trực tiếp thì đã có thể che giấu phần nào độ bóng bẩy đó.

Thời Tấc Cẩn đã nghĩ sẵn lý do. Sau khi trải qua tuần phát triển, không phải trùng cấp trung thấp đều phát triển hoàn thiện. Lý do mới của anh là da và mắt bị suy yếu ở một mức độ nhất định, tương tự như bệnh bạch tạng nhạy cảm với tia cực tím.

Thời Tấc Cẩn quyết định thông báo với bên ngoài, sau khi trưởng thành thì anh không thể tiếp xúc với ánh sáng, dị ứng nhẹ với bụi bẩn và phải mặc đồ bảo hộ kín mít từ đầu đến chân trong sinh hoạt hàng ngày. Áo len cổ lọ đen là trang phục không thể thiếu của anh.

Chớp mắt đã đến 7 giờ sáng. Thời Tấc Cẩn dùng vòng trí não gửi tin nhắn báo trước cho Bill: Tuần phát triển này xuất hiện khiếm khuyết sinh lý, nhạy cảm với ánh sáng, nhà cửa tối tăm, khi vào cửa không cần nghi ngờ.

Bill an ủi chủ thuê trong tin nhắn trả lời: [Tôi đã từng gặp nhiều trùng trải qua tuần phát triển, có đứa màng mắt không thu lại được, xương cánh mọc cong, thậm chí móng vuốt cũng không thể thu vào. Trường hợp của cậu ít nhất tứ chi vẫn bình thường, tôi sẽ dặn dò Tom, mọi thứ sẽ không thay đổi.]

Lời nhắn trước đó nói rất hay.

Nhưng đến giờ hẹn, Thời Tấc Cẩn mở cửa, Bill đứng ngoài cửa thấy trùng trong nhà, theo bản năng lùi lại một bước.

Tom đứng bên Bill bị va vào, ngẩng đầu nhìn vào cửa, không nhịn được: "Ouch!"

Bé tò vò Luca đứng ở bên kia Bill ngẩng đầu nhìn vào cửa, cũng "Ouch" theo.

Thời Tấc Cẩn chỉ lộ nửa gương mặt sau cánh cửa: "... Mời vào."





Weibo: 忘羡落幕





Weibo: Lamp_Bird

Editor: Giới thiệu đã update, xin lưu ý không để lại cmt toxic chửi nặng nề một nhân vật nào đó, nhất là lôi cha mẹ, con vật ra.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.