[...
Cậu ấy thực sự không hiểu bầu không khí chút nào.
Lúc này, cậu ấy nên...
Tôi chợt im bặt.
Cậu ấy nên làm gì?
Gần 2.000 ngày tự khép kín khiến tôi quên mất cảm giác trái tim đã từng rung động.
Chính xác mà nói, sức sống của tuổi trẻ đã vùi sâu vào trong ký ức của tôi, biến thành đom đóm bị dập tắt.
Ngôi sao băng thoáng qua ấy xuất hiện vào lúc tôi không ngờ tới nhất, rồi nhanh chóng vụt tắt.
Tôi bị bỏ lại rồi mải miết đuổi theo đuôi sao băng, nhưng bản thân lại chẳng biết sao băng có thực sự tồn tại hay không.
...
Tôi cũng từng tự hỏi bản thân mình, đến Ottowen có đúng không?
Dẫu sao, mọi người đều nói một câu như vậy.
Tôi là Saint.
Tại sao tôi phải làm chuyện nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì?
Tôi bơi ngược dòng sông, dòng nước lại quá mạnh và lạnh lẽo, vỗ vào tôi đau đớn khôn tả.
...
Song dòng sông cuối cùng cũng có điểm kết thúc.
Tôi tiếp tục bơi, trước khi chút ánh lửa cuối cùng trong lồng ngực tắt lịm, tôi đã trông thấy bến bờ.
Đến Ottowen có đúng không?
Đúng.
Bờ biển này đứng một mình.
Người đầy bụi đất, nở nụ cười tỏa nắng.
Tim tôi đập mạnh vào xương sườn tới độ đau nhói.
Nó đập rất mạnh, rất mạnh, tôi muốn nói, đừng đập nữa.
Nó bảo không.
Nó vẫn muốn đập.
Mà còn phải đập mạnh.
Nó vui vẻ nhảy nhót lon ton
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-viet-chuyen-tinh-trong-sang-toi-thanh-than-o-trung-toc/3376765/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.