Thời Tấc Cẩn bị tát cho mở mắt, anh còn chưa hiểu rõ tình hình đã bị một quyền khác giáng xuống lưng khiến anh nằm sấp trên mặt đất, máu mũi văng ra mười cm.
Thời Tấc Cẩn:?
Cú đấm tàn nhẫn này khiến Thời Tấc Cẩn hoàn toàn tỉnh táo, đau đến độ xém nữa ngất đi, anh thở dốc, mặt đập vào sàn gỗ mốc meo rạn nứt, mỗi một tiếng thở dốc đều có thể nếm được mùi máu tươi trong miệng mình.
Bên tai truyền đến vài tiếng châm biếm, tiếng bước chân rải rác vây quanh và tiếng nức nở đè nén, rồi lại có người giẫm lên lưng Thời Tấc Cẩn, nặng như búa thép khiến anh thở không ra hơi.
Trong tiếng cười giễu cợt, âm tiết trong lời của đối phương rất quái dị, vừa giống tiếng Quảng Đông trộn lẫn với tiếng Mân Nam, rồi lại giống tiếng Anh, nghe rất kì.
Điều kỳ lạ hơn nữa là Thời Tấc Cẩn đều hiểu rõ từng chữ.
"Một đồng cũng không có mà dám vay tiền, tiền trợ cấp của anh mày đâu? Hả? Nói coi!"
"Nghe nói thằng anh nó chết ở chiến dịch Natta, binh sĩ cấp thấp nhất cũng có thể lấy được 100 vàng, ôi ôi là vàng đó!" Một âm thanh khác tham lam nói.
"Một á thư phế vật vô dụng, lũ bạo động ở phố Tây rất thích con mồi này, nể mặt anh trai mày là anh hùng chiến tranh..."
Theo sau những lời chế nhạo thô tục, gã đàn ông giẫm lên lưng Thời Tấc Cẩn nói: "Cứ coi như phí bảo hộ giao cho bang Kiến Độc Đỏ, ít nhất trong vòng hai tháng, tay chân mày còn lành lặn thở được trong căn nhà tồi tàn này!"
Những cuộc đối thoại này giống như một bước ngoặt, một đống lớn ký ức hỗn loạn không theo thứ tự, những văn bản và thường thức khác hẳn với quá khứ đổ dồn vào đầu Thời Tấc Cẩn, khiến anh như chợt tỉnh cơn mơ!
Thời Tấc Cẩn giãy dụa thở hổn hển mấy lần, miễn cưỡng nắm bắt được vai trò hiện tại và tình hình hiện tại của nhân vật.
Anh xuyên vào một tiểu thuyết trùng tộc!
Đây là một thế giới khác, thế giới chia làm ba loại sinh vật, trùng đực, trùng cái, á thư.
Hệ thống tóm được anh là một khứa khốn nạn, nài nỉ xin Thời Tấc Cẩn giúp đỡ sửa lại đoạn kết BE còn đang dang dở của tiểu thuyết gốc, nói năng không rõ ràng chỉ nói sơ sơ đầu đuôi.
Cái gì trùng đực vạn nhân mê không xử lý harem cho tốt, cãi nhau với thụ chính đến nỗi rạn nứt tình cảm trước khi kết hôn, tính cách của hai nhân vật chính đã được thiết lập ở giai đoạn đầu và giữa, khiến tác giả nguyên tác không biết làm thế nào để hòa giải, cuối cùng viết kết hôn HE một cách khiên cưỡng.
Nội dung chương cuối có thể khiến người đọc thấy ấm ức tức chết, thụ chính có chiến công hiển hách, trên chiến trường tựa như chiến thần đánh đâu thắng đó, nội tâm lại trong sáng như đứa trẻ sơ sinh, cũng không hoài nghi mỗi một câu nói của công, thụ lạnh lùng và tàn nhẫn với người khác, nhưng với người mình yêu lại thâm tình đến mức ngu ngốc.
Sau khi trở thành nguyên soái trẻ nhất trong lịch sử, lập tức cầm huân chương vinh dự cầu hôn công, vậy mà cuối cùng kết cục bị cắm năm cặp sừng!
Từ ánh sáng liên minh biến thành một trong những con tem lấp lánh nhất mà công vạn nhân mê chinh phục được.
Điều này khiến độc giả theo đảng 1v1 trợn tròn mắt, càng khiến người ta tức chết chính là, sau khi tác giả viết xong chương này liền kết thúc, khu vực của độc giả lập tức bùng nổ!
Tác giả, đằng ấy nói 1v1 đâu, HE, ngọt sủng đâu??
Thời Tấc Cẩn còn chưa kịp hiểu mấy thứ quái quỷ này, hệ thống đã kéo anh vào một thế giới mới, toàn bộ quá trình diễn ra không quá 5 giây.
Suy nghĩ cuối cùng của anh ta trước khi bị buộc phải nhắm mắt lại là, tại sao lại bắt tôi mà không bắt tác giả nguyên tác đi!
Vừa mở mắt ra, anh đã nằm trên đất bị đánh tơi bời.
Nơi xuyên qua cũng khác với lúc ban đầu nhân vật chính sinh ra trên chủ tinh an toàn, mà là đáp xuống một hành tinh biên giới hỗn loạn cách xa chủ tinh hàng trăm ngàn dặm.
Điều đáng sợ hơn nữa là anh cũng là trùng đực giống với nam chính, nhưng anh lại là cấp F thấp nhất trong giai cấp xã hội!
Vậy nên, xét về giai cấp sinh vật, trùng đực cấp F có tư chất rất kém, trước khi trưởng thành tuyến thể của bọn họ không thể tiết ra bất kỳ hormone tuyến sinh dục nào, hình thể và ngoại hình không khác gì á thư.
Thời Tấc Cẩn xuyên vào cơ thể này, thư phụ chết sớm, anh cả như cha như mẹ tòng quân từ sớm đã chết trong một trận đại chiến nào đó vào năm nay.
Khi nguyên chủ nhận được tin anh ruột chết trận, đồng thời còn nhận được hai đứa trẻ mồ côi tặng kèm, nuôi chưa tới hai ngày, bang phái đầu rắn nghe tin liền tới tận cửa, gấp rút moi tiền từ nguyên chủ mềm yếu đã mất sự bảo vệ của trùng khác.
Nguyên chủ bị đám người trước mắt uy hiếp tống tiền bị đánh cho chết tươi!
Lý do xuyên sách và ký ức của nguyên thân tràn về, tầm nhìn của Thời Tấc Cẩn tối sầm, xém nữa đã ngất đi.
... Bắt đầu kiểu bết bát gì đây!
Gã đàn ông thấy trùng vô dụng này quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển không lên tiếng thì mất kiên nhẫn chuyển ánh nhìn sang góc phòng khác, trong phòng nhỏ cũ nát chất đầy những tạp vật, khóe mắt gã trông thấy thứ gì đó bèn phát ra tiếng cười nham hiểm khiến trùng nghe sởn cả gai ốc.
"Nếu mày không chịu đưa kim lư, thì bán quách hai nhóc trùng nấp trong góc cho bọn tao."
"Anh trai mày có thể liều mạng vào trường quân đội Ottowen, thậm chí còn bươn chải kiếm đủ điểm cống hiến để đổi lấy t*ng trùng đông lạnh để sinh con, vậy thể chất của anh mày chắc chắn tốt hơn một con giòi như mày."
Nụ cười của gã xen lẫn ghen tị và ác ý, gã dùng sức giẫm đến khi Thời Tấc Cẩn thở không nổi thì mới nói: "Chịu không?"
Tiếng nức nở yếu ớt trong phòng ngưng bặt.
Một dòng chữ lướt qua trong đầu Thời Tấc Cẩn rồi biến mất trong đống thông tin, anh ho khan nhổ mạnh máu tụ trong miệng.
Đoạn văn tạm coi là tin tức tốt này khiến Thời Tấc Cẩn hít sâu, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, anh bắt đầu nói điêu: "Anh trai tôi không phải binh bét!"
(*) Cấp bậc trong quân hàm: Binh nhất (2 sao); Binh nhì (1 sao); Binh bét hay tân binh.
Gã cười nhạo: "Vậy anh trai mày là một lính đào ngũ yếu đuối?"
"Rác rưởi" bị giẫm đạp trên mặt đất, khàn giọng nói: "Anh trai tôi đã thăng lên trung sĩ trước khi chết trận."
"Trùng chết trận không chỉ nhận được tiền trợ cấp mà còn nhận được huân chương quân sĩ." Thời Tấc Cẩn ho khan mấy tiếng, cố gắng nói rõ ràng.
"Chi phiếu chuyển khoản của kim lư đã được gửi đi cùng với chuyển phát nhanh của quân sự, đây là những gì trung tâm dịch vụ đã nói... khi tôi dẫn hai đứa bé về."
"Anh Ando..."
Á thư bị giẫm đạp hoảng sợ khẩn cầu: "Đến lúc đó tôi sẵn lòng hiến tặng toàn bộ số tiền trợ cấp nhận được từ cấp hạ sĩ quan, chỉ xin anh để lại huân chương và con của anh tôi, bé trùng có bệnh di truyền, nếu không đã không gửi đến chỗ tôi."
Nhất thời căn phòng yên tĩnh một lúc, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển đau đớn của Thời Tấc Cẩn, mồ hôi chảy vào mắt anh, dù cay xè cũng không dám lau đi.
Trước khi giọt mồ hôi tiếp theo chảy xuống, cuối cùng đôi giày nặng như búa thép cũng dời khỏi lưng Thời Tấc Cẩn.
Càng nhiều dưỡng khí chua chát và hôi hám vọt vào phổi Thời Tấc Cẩn, anh muốn nôn mửa nhưng cũng thở phào, không còn ở bên bờ vực ngạt thở mà chết nữa.
Có một bóng đen ngồi xổm xuống trước mặt anh, trên đầu anh đột nhiên đau nhói, Thời Tấc Cẩn thầm mắng hết tinh hoa dân tộc.
Gã túm tóc Thời Tấc Cẩn, buộc anh phải ngẩng đầu lên đối mặt với mình.
Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo xấu xí, con ngươi đen chiếm toàn bộ nhãn cầu mà không có lòng trắng, cười lên rất đáng sợ, răng nanh như chó sói nhô ra ngoài, trên đầu có hai cọng râu như con kiến... đó là râu kiến thật.
Gã hỏi: "Khi nào liên minh chuyển phát nhanh đến?"
Thời Tấc Cẩn thấy bộ dáng đáng sợ như người lại không phải người của trùng tộc ngay chính diện, nhưng anh phản ứng nhanh, nếu không phản ứng nhanh da đầu của anh chắc sắp bị trùng tộc làm bong tróc ra rồi.
Thời Tấc Cẩn lộ ra vẻ căng thẳng và sợ hãi rất thật trân, còn khẽ cắn đầu lưỡi rồi nói: "... Ngày 7, 7? Có lẽ là ngày 8? Xin lỗi, anh đại, tôi quên mất hôm nay là ngày mấy..."
"Hôm nay là ngày thứ ba, đồ ngu!" Một gã cao lớn bên cạnh lên tiếng mắng.
Thời Tấc Cẩn đảo mắt một cách tự nhiên, nhìn sang bên cạnh.
Đứng bên cạnh anh là bốn gã đàn ông cường tráng đều có mái tóc ngắn màu đỏ gỉ, dáng người cao lớn, cơ bắp tay săn chắc, hàm răng sắc nhọn như động vật họ chó, tai nhọn như ma cà rồng.
Hệt như người da trắng, ma cà rồng với râu côn trùng và tai nhọn.
Thời Tấc Cẩn chỉ liếc nhìn một cái, sau đó vờ run rẩy nhìn sang chỗ khác, nói: "Tôi, tôi... khi ấy tôi đến trung tâm dịch vụ vào ngày 1, bọn họ nói 7-8 này sẽ thông báo cho tôi đến lấy."
Ở đây không có một trùng nào hoài nghi Thời Tấc Cẩn đang ba xạo, tên á thư vô dụng này dựa hơi anh trai nuôi mình rất nhiều năm, chẳng làm nên chuyện gì.
Nếu không thì tại sao, lá chắn như thằng anh vừa chết, nhà cửa đã bị đập phá ngay.
Kiến lửa Anton buông tay ra, Thời Tấc Cẩn quỳ rạp trên đất, anh không đứng dậy ngay mà tỏ ra sợ hãi hơn trước, co ro run rẩy trên mặt đất.
Kiểu nhân vật cặn bã chuyên tống tiền phí bảo hộ này thích nhìn con mồi run rẩy cầu xin thương xót, càng thê thảm càng tốt, anh không thể tỏ ra bình tĩnh hay nhẹ nhõm ngay, vì việc này sẽ khơi dậy tâm lý ngược đãi của tội phạm tống tiền.
Kiến lửa Anton nhổ nước miếng bên cạnh, đá á thư một cái, hài lòng nghe thấy tiếng tiếng kêu đau của giòi bọ, gã nói: "Có trùng nhìn chằm chằm mày, chậm nhất là ngày 8 không thấy tiền, tao sẽ rút xương sống của mày, hai thằng nhóc nhà mày cũng bán vào phố ngầm."
Nói xong câu này, năm tên trùng cái lần lượt rời đi, đi thẳng một mạch, chẳng hề sợ á thư vô dụng bỏ trốn trong đêm.
Thời Tấc Cẩn đau đến mức không thể đứng dậy, trong căn phòng bừa bộn rất yên tĩnh, anh cứ nằm ngay đơ tại chỗ, bắt đầu xử lý manh mối trong đầu.
Hệ thống bắt anh xuyên sách rất yếu, nó đưa ý thức của Thời Tấc Cẩn vào trong cơ thể trùng đực đã chết thì đã đến cực hạn, lúc này năng lượng đã cạn kiệt, ngủ say trong đầu anh.
Vì hệ thống ngủ đông nên chỉ có thể đọc được một phần nhỏ các chương sách trong nguyên tác đã được lưu trữ trong hệ thống, đa phần đều hiển thị ngoại tuyến và bỏ trống,
Chấn thương + mở đầu hổ lốn 2.0, Thời Tấc Cẩn cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều cần hít oxy cấp cứu.
Lúc này trong phòng truyền đến tiếng soạt soạt rất nhỏ, một lát sau có hai đứa bé nhích lại gần đây, tựa như mèo con dán sát vào Thời Tấc Cẩn đang quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.
Trong đó có một đứa vươn tay xắn cao tay áo, cẩn thận lau máu và mồ hôi trên mặt Thời Tấc Cẩn, con ngươi anh chuyển động nhìn sang, đứa bé đó sợ hãi co rúm người lại, cắn môi rút tay về.
Đứa còn lại cũng đang run rẩy, nắm chặt một góc áo của Thời Tấc Cẩn.
Đó là hai đứa trẻ cũng có râu trên đầu... trẻ em hình người.
Không có dị nhân như kiến lửa Anton, mà giống như ngôi sao nhí trên quảng cáo mà Thời Tấc Cẩn từng thấy, vừa gầy vừa nhỏ, tóc bạc lông mi bạc, da trắng mắt xanh.
Theo cách hiểu thông thường của trùng tộc để phân biệt, đây là một đôi tò vò sinh đôi mới 5 tuổi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, thực ra "anh" không hề muốn nuôi hai con trùng này chút nào.
"Tin tức tốt" vừa rồi khiến Thời Tấc Cẩn dám đánh cuộc có liên quan tới bọn nó... à không bọn họ.
Nguyên chủ có thể an toàn ở hành tinh biên giới, ngoài việc tư chất của bản thân kém cỏi không có khả năng tiết ra hormone, tất cả đều nhờ sự bảo vệ của cha đẻ đôi song sinh này, hay nói cách khác là nhờ sự bảo vệ từ anh ruột á thư của nguyên chủ.
Trước khi trưởng thành, trùng đực cấp F không thể tiết ra hormone, đặc điểm giới tính thứ hai là móc đuôi lại như dây xích trang trí, khi quấn quanh eo sẽ không dễ thấy, trừ khi nguyên chủ bị người lột quần, bằng không ai cũng không tin nguyên chủ là trùng đực.
Trong hành tinh biên giới hỗn loạn, trùng đực còn khan hiếm hơn nước tinh khiết, nếu để lộ giới tính thì dù là cấp F cũng bị bắt đi hãm hiếp và lợi dụng, mà nơi này cũng không có pháp luật chặt chẽ như chủ tinh, giám sát và quản lý của chính phủ cũng lỏng lẽo, băng đảng địa phương hoành hành khắp nơi.
Anh trai của nguyên chủ từ nhỏ đã bảo vệ "anh" rất sít sao, lúc đi tòng quân cũng vì lo khi nguyên chủ tới tuổi trưởng thành sẽ xuất hiện thời kỳ động dục, tiết ra hormone trùng đục rõ ràng bị bang phái trùng cái phát hiện bắt đi.
Vì ngăn ngừa việc em trai mình bị bại lộ rồi bị chơi chết khi trưởng thành, bởi vậy dù anh trai nguyên chủ là á thư cũng liều mạng xông xáo một phen.
Có điều nguyên thân từ nhỏ bị cưng chiều riết hư hình thành tính nết mắt cao hơn đầu, sớm sinh ra những ảo tưởng phi thực tế, muốn lợi dụng thân phận cặp kè với trùng cái giàu có, sống sang ở chủ tinh, có một cuộc tình đẹp như mơ hệt như trong phim truyền hình.
"Anh" nhận được tin anh trai mình chết thì chẳng tỏ ra chút đau lòng nào, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ "sao anh vẫn là binh bét, chỉ có thể nhận 100 kim lư, cũng không đủ để tôi nộp đơn xin nhập cư!"
Nếu không phải vì tiền trợ cấp, nguyên chủ chẳng muốn dẫn hai đứa nhỏ này về.
Trong ký ức của thân phận cặn bã này, Thời Tấc Cẩn bắt được một số điểm mấu chốt để bảo vệ tính mạng mình.
Một, cơ thể này chưa trưởng thành, hormone trùng đực thấp đến mức không tồn tại, quanh năm ăn mặc như á thư, không có trùng nào hoài nghi.
Hai, thế giới này có mạng xã hội vô cùng phát triển, nguyên chủ ở hành tinh biên giới xa như vậy vẫn có thể đu phim theo thời gian thực.
Ba, trùng đực rất trân quý và hiếm thấy, dù là trùng đực cấp F không cách nào tiết ra lượng lớn hormone nhưng một khi bị phát hiện, cũng sẽ bị trói vào lồng nuôi nhốt.
Dòng suy nghĩ của Thời Tấc Cẩn thoáng lệch lạc, vừa mở đầu đã hổ lốn nhưng được bao ăn bao ở miễn phí hình như cũng tạm được?
Rồi lại nghĩ, bao ăn bao ở miễn phí tương đương với bạc hà mèo miễn phí, mình sẽ bị đám điên trùng cái ấy hít hà sờ mó cả người, thế là tư tưởng lệch lạc lại lại đúng đắn trở về.
Trọng điểm một và ba tạm thời vô dụng, Thời Tấc Cẩn chuyển sự chú ý sang Starnet vô cùng phát triển.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Starnet rất phát triển, "anh" thích nhất xem trùng cái của kênh giải trí livestream về cuộc sống ở các hành tinh khác, khám phá các hành tinh chưa phát triển trên khắp thế giới, giải thích những địa điểm vui chơi nào có sẵn trên các hành tinh thích hợp cư trú.
Trong tài khoản trí não follow rất nhiều thư trắng - giàu - đẹp và quân thư cấp cao, mỗi ngày đều ngóng trông anh mình sẽ nhanh chóng thăng chức, dẫn "anh" nhập cư đến một thành phố đáng sống ở hành tinh khác, ảo tưởng gặp được một quân thư cấp cao kết hôn rồi đổi đời ngay tắp lự.
Ký ức của nguyên chủ lướt nhanh trong đầu Thời Tấc Cẩn, hoàn toàn hòa nhập làm một. Việc bị bang phái tống tiền và bị dọa giết đã trở thành nguy cơ lớn nhất hiện tại của Thời Tấc Cẩn!
Nếu không giải quyết vấn đề này trước, anh sẽ chết yểu do bị băng đẳng tống tiền trước khi giúp hệ thống hoàn thành nhiệm vụ!
Tục ngữ nói phúc họa có nhau, Thời Tấc Cẩn đã hợp nhất ký ức của nguyên chủ, cũng kế thừa luôn rắc rối.
Anh phát hiện ra một điểm mấu chốt có thể cứu mạng từ sở thích của nguyên chủ.
Thế giới trùng tộc rất thiếu tính giải trí.
Các trang web lớn có thể truy cập trên Starnet chủ yếu là về tin tức quân sự và tin tức từ nhiều hành tinh khác nhau.
Điều duy nhất thực sự có thể được coi là giải trí là các trò chơi khác nhau dựa trên chiến đấu robot thực tế. Có đủ loại chiến thuật chiến tranh, trò chơi bắn súng và công thành, nhưng cũng không thay đổi một bản chất, tất cả trò chơi đều là biểu hiện khác của diễn tập quân sự.
Toàn dân trùng tộc đều chú trọng vào võ, tỷ lệ tòng quân cao tới 80%!
Một chút video thoải mái chính là một chút livestream chia sẻ cuộc sống phiêu lưu mà nguyên chủ thích xem, đây thuộc về [chia sẻ kiến thức], chỉ là một kênh nhánh trong nhiều nền tảng giải trí trò chơi chiến tranh lớn khác.
Về phương diện công nghiệp văn hóa, ngoài sách giáo khoa, sách quân sự ở nhiều lĩnh vực lớn thì chỉ có kịch bản đơn điệu về tình yêu của trùng đực!
Không có tiểu thuyết, không có CV nhạc kịch, không có hoạt hình.
Trên thế giới này, kiến thức văn hóa, giải trí là một đại dương xanh chưa có ai ghé thăm, chưa được khai phá!
Thời Tấc Cẩn hít sâu một hơi, chống vai hai bé trùng ngồi dậy, bảo hai đứa đỡ mình về phòng.
Trên bàn cạnh giường ngủ trong phòng ngủ có một hộp kim tiêm y tế, lúc này anh rất cần nó.
Có đủ thể lực mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tự cứu đầu tiên.
Hệ thống rác rưởi mặc kệ việc đời, Thời Tấc Cẩn đọc xong ký ức cũng đã đoán đúng.
Thời Tấc Cẩn một tiểu thuyết gia ở thế kỷ 21 có văn hóa muôn màu muôn vẻ xuyên tới, ngón nghề ấy của anh chính là bàn tay vàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]