Vạn vật trên đời, nhỏ bé biết bao, nhưng cũng vĩ đại biết bao. Mỗi thứ chỉ như một hạt cát giữa biển khơi, tưởng chừng chẳng đáng kể. Nhưng chính những hạt cát ấy đã tạo nên thế giới rộng lớn, hình thành nên vũ trụ bao la.
Mọi thứ đều nằm trong vòng luân hồi, nhân quả xoay vần, sinh sôi không ngừng. Dù nhỏ bé đến đâu, chúng cũng là một mắt xích đáng trân trọng, đáng được coi trọng trong thế giới này.
Khi lang thang vô định trong vũ trụ hỗn độn, thỉnh thoảng Nam Nhiễm dừng lại, lơ lửng giữa không trung, lặng ngắm biển sao lấp lánh ở phía xa, những dải ngân hà vô tận. Mỗi lần nhìn chúng, cậu lại cảm nhận sâu sắc hơn. Cậu không thể diễn đạt cảm xúc của mình bằng lời, chỉ biết từ tận đáy linh hồn, cậu cảm nhận được sự chấn động khó tả, khiến cả người run lên từng đợt.
Cậu nhận ra mình nhỏ bé, yếu đuối và bất lực đến nhường nào.
Mọi sinh vật trên thế gian này, mỗi ánh sáng đều yếu ớt đến vậy. Nhưng khi hòa quyện lại, chúng tạo nên một thứ ánh sáng rực rỡ, chói lòa đến mức không thể nhìn thẳng. Sự tồn tại của chúng khiến thế giới trở nên hoàn mỹ và trọn vẹn.
Lơ lửng trong không gian này quá lâu, đôi khi Nam Nhiễm cảm thấy mình lạc lối giữa những dải ngân hà đồ sộ ấy. Cậu quên mất thời gian, quên mất chính mình. Trước mắt chỉ còn bóng tối và ánh sao. Cậu quên luôn nhiệm vụ mà White Pigeon giao – tìm một hành tinh có tiềm năng sự sống để làm căn cứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-tro-choi-kinh-di-tu-gioi/4668236/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.