Mẹ ruột của Vương Ngữ là Quỷ mẫu. Nếu Lục Cẩn muốn dùng Vương Ngữ để áp dụng Tru tâm Vấn đạo lên tôi, gã chắc chắn phải thất bại. Tôi không cùng huyết thống với thằng nhóc, chẳng có quan hệ dây mơ rễ má nào, cho dù bọn họ bức hại Vương Ngữ thế nào thì tôi cũng chẳng mảy may nhận lấy một vết thương. Tôi có thể làm đúng như lời anh Lưu mù đã nói, tạm thời giữ an toàn và tránh xa vũng nước đục này. Thế nhưng, như vậy thì lại khổ cho Vương Ngữ. Nó còn nhỏ, lại uống vào canh chứa Cổ độc, chắc chắn không sống sót quá 3 ngày. Cứu hay không cứu? Đây là điều rối ren nhất trong đầu tôi lúc này. Nếu không cứu, có lẽ là Vương Ngữ sẽ bị tra tấn đến chết. Nhưng nếu trốn đi thì tôi sẽ có đủ thời gian chuẩn bị, chờ đến sau khi livestream lần tiếp theo xong, tôi tận dụng thời điểm ấy để đổi nhiều bùa chú hữu dụng hơn. Nếu cứu nó, tôi chỉ chắc chắn khoảng 30% thành công mang Vương Ngữ về an toàn, rủi ro quá cao. Không những thế, từ miệng của hai tên côn đồ lúc bắt nạt Hạ Tình Chi, tôi biết rằng, người của Tam Âm tông cũng sẽ ra tay với tôi. Cho dù có may mắn đoạt lại Vương Ngữ từ tay Lục Cẩn, tôi chắc chắn cũng không thể duy trì trạng thái đỉnh cao, thậm chí có khả năng là đã tiêu hao sạch sẽ mọi con bài tẩy giữ mạng. Thời điểm ấy, ngộ nhỡ mà gặp gỡ bọn Tam Âm tông, tôi hoàn toàn không đủ sức chống trả. Anh Lưu mù đã khẳng định là không ra tay lần này. Lục Cẩn và Lục Trần đại diện cho Diệu Chân quan, thế lực hùng mạnh, ắt hẳn cơ quan cảnh sát Giang Thành sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với bọn chúng. Dù tôi có thể thuyết phục được cô nàng đại đội trưởng đội trinh sát hình sự, đến lúc đó - chỉ cần một cuộc điện thoại của Lục Cẩn, đám cảnh sát vũ trang bên kia sẽ can thiệp vào. Dù gì đi nữa, cả Trần Kiến Quốc và nhà họ Giang đều đang hận tôi thấu xương. “Đêm nay, mình không thể trông cậy vào cơ quan cảnh sát rồi, cũng không thể nhờ vả anh Lưu mù nữa. Mình chỉ có thể trông cậy vào bản thân mà thôi.” Những chuyện xảy ra trong bóng tối giữa thành thị thế này đương nhiên phải dùng phương pháp ngầm để giải quyết. Đây là một thế giới mà người thường không thể tiếp xúc đến, thế nên tự có quy tắc của chính nó. “Nếu không cứu Vương Ngữ, tuy mình sẽ an toàn nhưng ắt hẳn phải trở mặt với Quỷ mẫu. Về lâu dài, cũng không hay cho lắm. Hơn nữa, nếu thấy chết mà không cứu, vậy tự mình sẽ có cảm giác vô cùng áy náy. Nếu lòng này không thông, sau này khó mà tu hành tinh tiến được, cực kỳ bất lợi.” Suy nghĩ một hồi, tôi đã có quyết định. “Phải cứu thôi!” Lau mặt bằng nước lạnh xong, tôi vội vã ra ngoài, đi thẳng đến Viện điều dưỡng Tĩnh Anh. Sau khi chợp mắt một lát trên taxi, khi đến nơi thì Cổ tiên sinh và hai nhân viên bảo vệ nơi đó đã đứng chờ tôi từ cổng. “Cậu đã nhờ tôi nhiều lần rồi, thế mà tôi luôn làm hỏng việc. Tôi mất mặt lắm rồi. Chờ cứu được thằng bé kia xong, tôi sẽ trở về Miêu Cương, có chết cũng không đến đây nữa. Người Miêu phương Nam luyện cổ vốn dĩ đã là một điều cấm kỵ. Tôi cũng không muốn tự dày vò bản thân nữa, cứ thuận theo số phận an bày vậy.” Cổ tiên sinh vô cùng ủ rũ. Dưới làn áo đen, trông ông ta già đi rất nhiều so với lần đầu tiên gặp tôi. “Không nhất thiết phải như vậy, chính tôi mới là người liên lụy đến anh.” Tôi vỗ vai Cố tiên sinh: “Khi chuyện này qua đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm Tiểu Phượng và giúp anh kiềm chế khí Âm hàn trong cơ thể. Anh không cần phải cảm thấy có lỗi. Đây là những gì mà tôi nợ anh.” Tôi không hề trách Cổ tiên sinh. Tôi và ông ấy, kể như không đánh không quen. Đến bây giờ, tôi cũng hiểu rõ hơn một chút về vị Cổ sư đến từ Miêu Cương này. Ông ta đắm chìm trong nghiên cứu Cổ độc, không hề để ý tới những thứ khác. Thay vì thế giới phồn hoa rực rỡ bên ngoài, Miêu Cương xa xôi kia mới thực sự là nơi thích hợp với ông ta hơn. Ít nhất ở đó sẽ không có mưu mô gì, dù bọn độc trùng có độc cỡ nào, cũng không bao giờ độc bằng lòng người. Bước vào căn phòng mà Vương Ngữ sống, tôi trong thấy Bạch Khởi đang ngồi xổm ở ngay cửa. Khi vừa thấy tôi, nó lập tức ngậm một thứ gì đó trong miệng rồi chạy tới. Sau vài ngày không gặp, trông Bạch Khởi trở nên trầm lắng hơn rất nhiều. Đôi mắt đen nhánh của nó cứ như hai viên ngọc trai đen không bao giờ phai màu vậy. Tôi gãi cằm nó và lấy những thứ trong miệng nó ra - đây là một mảnh vải rách. “Thứ này là quần áo của Vương Ngữ bị xé rách ra à? Chú mày có thể ngửi mùi thứ này rồi tìm ra Vương Ngữ không?” Tôi sờ nhẹ lên đầu Bạch Khởi. Vốn dĩ, Bạch Khởi không tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ tôi. Hành vi cắn chặt mảnh vải rách đến khi gặp tôi mới chịu nhả ra đã chứng minh điều đó. Ngẩng đầu nhìn tôi rồi sủa hai tiếng, Bạch Khởi cọ nhẹ đầu vào chân tôi, sau đó chạy ra ngoài. “Liên lạc với Hoàng Bá Nguyên, chuẩn bị xe.” Tôi vọt theo Bạch Khởi, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Trần Nhị Cẩu: “Cẩu tử, tìm vài anh em đáng tin cậy, đem vũ khí theo... Hôm nay, có lẽ sẽ xảy ra chuyện đổ máu...” “OK! Mấy ngày nay yên lặng quá, em đã muốn vận động cho giãn gân giãn cốt từ! Anh Kiện, em gặp anh ở đâu?” “Đừng gấp, anh sẽ thông báo cho chú mày khi đến nơi hẹn.” Vừa cúp máy, tôi chợt trông thấy một bóng dáng thướt tha đang lấp ló tựa vào lan can ở phòng bên. Tôi bèn mỉm cười, vẫy tay chào cô ta. “Cao Kiện, anh định làm gì? Trời còn chưa sáng mà? Có chuyện gì xảy ra với Vương Ngữ ư?” Người vừa hỏi chính là Hoàng Tuyết. Cô nàng dịu dàng, tốt bụng này đã kế thừa hết mọi ưu điểm của mẹ cô. “Đừng lo lắng, anh chỉ đi tìm vài người bạn cũ để tán gẫu thôi.” Nhân viên bảo vệ của Viện điều dưỡng Tĩnh Anh nhanh chóng nhận được lệnh từ Hoàng Bá Nguyên, lái xe đến đó. Lần này, Vương Ngữ bị bắt cóc trong ca trực của họ, nói đúng ra thì họ cũng phải nhận lấy một phần trách nhiệm. Vậy nên bây giờ, những người này có thái độ quá tốt, cả đêm không chợp mắt mà vẫn hăng hái giúp đỡ. Lúc đầu, nhân viên bảo vệ lái xe theo sau Bạch Khởi. Sau đó thấy rằng tốc độ quá chậm, tôi bèn ôm Bạch Khởi lên xe và lái thẳng theo chiều dọc con đường. Khi đến ngã 3, tôi mới bảo nó chỉ đường. Băng qua hơn một nửa Giang Thành, cuối cùng vậy mà trở lại phố Đinh Đường. Khi xe dừng lại tại nhà, tôi trông thấy một chiếc áo khoác trẻ em rách nát đang treo ngay trước của shop bán đồ chơi người lớn. Sau khi gỡ chiếc áo xuống, một mảnh giấy màu vàng rơi ra. “Cao Kiện, mối nhục ngày xưa, ngày hôm nay sẽ trả. Sau giờ Tý, hẹn gặp tại trường trung học Tân Hỗ. Nếu mày lỡ hẹn, tao sẽ đến nhà mày sau 3 ngày, đồng thời mang tặng mày một món quà - chính là một đứa bé sống dở chết dở vì trúng Cổ độc.” Từng đường gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay của tôi. Tôi siết chặt nắm đấm, cố dằn xuống cơn tức giận, gấp tờ giấy lại rồi nhét vào túi. “Trên giấy ghi gì thế?” Cổ tiên sinh bước ra khỏi xe. “Đêm nay, phải có người chết. Đây là một thiệp mời đưa tang.” Sau đó, tôi gọi cho Nhị Cẩu tử và giám đốc Hoàng, định thay đổi kế hoạch sang thời gian trễ hơn. “Nếu muốn bố trí Tru tâm Vấn đạo một cách hoàn chính, Cổ độc và Âm khí là 2 yếu tố bắt buộc không thể thiếu được. Bọn chúng chọn nơi gặp mặt là trường trung học Tân Hỗ vào tối nay - tôi thấy cũng có lý, nhưng cứ cảm giác có gì đó là lạ.” Ngày hôm đó tại Thế Kỷ Tân Uyển, tôi từng thi triển Âm Dương Quỷ Thuật. Bọn chúng cũng biết, nơi có Âm khí nặng sẽ có lợi cho tôi, thế mà vẫn cứ chọn địa phương ấy. Chẳng lẽ Lục Trần thực sự mạnh mẽ đến nổi phớt lờ tất cả bọn quỷ quái, giữa đêm khuya thế này mà tự tin là mình đủ khả năng trấn áp toàn bộ quỷ hồn trong ngôi trường kia ư? “Nếu người của danh môn chính phái muốn sử dụng bùa chú, bọn họ cần phải điều động dương khí của mặt trời và tinh hoa của mặt đất. Đêm khuya thế kia chính là một hạn chế đối với bọn họ mà thôi. Không những thế, có rất nhiều vùng đất âm tại Giang Thành này, tại sao bọn chúng lại chọn đúng ngay ngôi trường trung học bỏ hoang ở tận Tân Hỗ kia?” Tôi thật sự không thể đoán ra, bèn kêu Cổ tiên sinh cứ về Viện điều dưỡng Tĩnh Anh cùng nhân viên bảo vệ trước đã. ... Khoảng 9:00 sáng, hai chiếc xe hiệu Wuling Hongguang cũ kỹ dừng ngay lối vào cửa hàng của tôi. Trần Nhị Cẩu đã dẫn theo các anh em của gã đến đây. “Anh Kiện, mấy anh em đã mang theo mã tấu, dao găm đủ cả. Khi nào lên đường?” Cửa xe mở ra, Nhị Cẩu chỉ mang theo 6 người, bao gồm cả tài xế. “Đêm nay là tới công chuyện.” Tôi nhìn lướt qua những người anh em do Trần Nhị Cẩu dẫn đến; mỗi một người trong số họ đều lóe lên từng ánh mắt rất dữ tợn: “Nhị Cẩu, hành động này rất nguy hiểm; ngay cả anh cũng không thể đảm bảo rằng mình có thể sống sót. Chú mày có nói vụ này cho bọn họ nghe chưa?” Biết rằng chuyến đi này sẽ đầy rẫy chết chóc, tôi cũng không bao giờ ép người khác phải theo giúp mình. Nếu Nhị Cẩu ngại ngùng không dám nói, tôi sẽ thay gã nói thẳng ra. Sáu người này không phải là đàn em mạnh nhất của Nhị Cẩu, nhưng họ đều là những người trung thành nhất. “Anh Kiện, anh đã dạy em Bát bộ Băng Quyền, em đều dạy hết cho bọn họ. Về lý thuyết, tất cả chúng ta đều thuộc về một xã đoàn, hoặc chính xác hơn là một môn phái. Vì vậy, việc của anh cũng là việc của bọn em. Con riêng của anh bị bắt cóc, làm đệ tử như tụi em không thể nào làm con rùa rút cổ được. Nếu không trút hết cơn giận hiện tại, sau này còn mặt mũi đâu mà ra giang hồ kiếm ăn? Sau những lời ngụy biện của Trần Nhị Cẩu, thế mà vài tên anh em của gã còn gật nhẹ, tỏ vẻ hiển nhiên. Vốn dĩ tôi vẫn đang cau có, nhưng khi nghe gã nói thế thì bỗng chốc cũng cạn lời: “Ai nói với chú mày là con riêng của anh bị bắt cóc? Nhóc Vương Ngữ là do mẹ nó gửi gắm cho anh, nhờ anh chăm sóc mà thôi.” “Anh Kiện à, mọi người đều là người lớn cả rồi, cũng hiểu hết. Anh cứ yên tâm, bọn em sẽ cố gắng hết sức để cứu nhóc ấy, cũng xem thằng nhóc ấy là cháu ruột của mình!” Nói xong, Nhị Cẩu quay lại, hỏi: “Các anh em, có đúng không?” “Anh Cẩu nghĩa khí lắm!” “Anh Kiện, anh là đại ca của anh Cẩu, bọn em nghe theo lời anh!” Nghe cả đám râm ran bên tai, tôi đành phải gật đầu: “Cảm ơn mấy anh em nhiều! Về sự việc đêm nay, chúng ta cần phải bàn bạc cẩn thận lại một lần nữa!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]