Dịch: Niệm Di *** Gã số 8 dùng một tay giữ chiếc mũ bảo hiểm, tay kia đặt lên mặt. Với một hành động cào nhẹ bằng móng tay, một dòng máu đen nhạt chảy ra trên khuôn mặt tái nhợt của gã. “Đừng xuống 4 tầng ngầm bên dưới. Đây là lời khuyên đầu tiên của tôi dành cho anh.” Kẻ tên Hạ Trì này chỉ vào vết máu đen nhàn nhạt trên mặt, tựa hồ ám chỉ tôi phải nhớ kỹ cai màu sắc của vệt máu này: “Tôi không thể nói chuyện gì đã xảy ra sau đó. Đến khi nào mà anh có thể mở hết 9 ổ khóa lớn bên trong cơ thể kia, anh sẽ tự nhiên nhớ ra mọi thứ. Ổ khóa nơi thận khiếu của anh đã sắp được mở ra rồi, nhưng tốc độ vẫn còn quá chậm. Anh không còn nhiều thời gian nữa đâu. Muốn sống sót, chỉ có thể chạy đua với thời gian.” “Anh nói với tôi những chuyện này là để giúp tôi à?” Đứng cạnh bàn, tôi nhìn về phía gã số 8, kẻ tự xưng là Hạ Trì kia. “Tú Tràng có mặt ở khắp mọi nơi, trong room livestream, trong sinh hoạt hàng ngày, ngay cả người mà anh tin tưởng nhất cũng có thể là do Tú Tràng cử đến. Muốn nói chuyện với anh, tôi chỉ đành thông qua cơ hội lúc phát sóng livestream, và bắt buộc phải là những tập livestream chính thức. Kể từ thời điểm anh bắt đầu livestream, vì để tránh nhân quả nhằm thu thập điểm công đức, Tú Tràng mới không nhúng tay can thiệp vào các vấn đề liên quan đến anh được. Mỗi một lần livestream đều là khảo nghiệm sinh tử, nhưng cũng là một cơ hội hiếm có. Và lý do vì sao tôi nói chuyện này cho anh nghe, thực ra không chỉ để giúp anh, mà nếu anh có thể may mắn sống sót, tôi hy vọng anh có thể giải cứu Hạ Tình Chi. Dù tôi có làm gì nên tội đi chăng nữa, con bé kia vẫn là người vô tội.” Giọng nói của gã số 8 thay đổi dần. Vết thương trên mặt gã không được cầm máu, cứ chảy máu liên tục như thể gã bị nhiễm trùng huyết vậy. Da dẽ thì mỏng như tờ giấy, còn vết thương rỉ máu, rất khó tự lành. “Tôi đã chuẩn bị cho cuộc gặp mặt này từ rất lâu rồi. Nhưng vì hiện tại đã lừa dối Tú Tràng một lần, chắc chắn lần sau sẽ không đơn giản qua mặt như vậy.” Vết thương trên mặt gã số 8 hơi co giật, dường như lớp da thịt bên trong bắt đầu động đậy thì phải: “Hy vọng anh nhớ rõ những lời cuối cùng này của tôi! Đừng đi xuống 4 tầng hầm của tòa nhà kia! Nếu có người phụ nữ nào tên đúng một chữ A tìm anh, anh phải giết cô ấy ngay lập tức! Nhờ anh tìm ra Hạ Tình Chi thật. Tôi không biết con bé đang ở đâu, nhưng Hạ Tình Chi giả chắn chắn biết rõ. Ngoài ra, có một điểm quan trọng nhất, tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai cho đến khi mở hết 9 ổ khóa và khôi phục được ký ức của bản thân anh! Cố gắng sống sót nhé! Khi nào mở hết 9 ổ khóa trong người ra, anh sẽ nhớ lại tất cả mọi thứ!” Gã số 8 hét lên những lời cuối cùng này; tôi vừa nghe, vừa cảm thấy trong lòng vô cùng chấn động. Theo như gã số 8 nói, tôi đã bị mất một phần ký ức nào đó. Tuy nhiên, chính bản thân tôi cũng không cảm thấy mình quên bất cứ thứ gì cơ mà. Tất cả những chuyện xảy ra bao năm qua, từ biến cố này đến biến cố khác, từng chi tiết, từng quãng thời gian... tôi đều nhớ rất rõ ràng cơ mà? “Chẳng lẽ mình thật sự quên mất điều gì đó ư?” Gã số 8 cởi mũ bảo hiểm xuống, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Kẻ này đi đến bên cạnh tôi, cúi người xuống, hạ giọng nói: “9 ổ khóa có hai ý nghĩa, gồm 9 ổ khóa trên người anh, và nghĩa còn lại chính là 9 ổ khóa trong ngôi mộ lớn của Giang Thành. Bộ thân thể này của tôi sắp chịu hết nỗi rồi. Tôi sẽ giúp anh một chuyện cuối cùng vậy.” Giọng nói của gã càng nặng nề hơn: “Tôi không biết kẻ chủ mưu tổ chức trò chơi này là ai. Tôi đã giết gã số 8 thực sự của trò chơi này. Tôi chỉ là người mạo danh vào đây, không phải là kẻ chủ mưu và Sát Thủ. Người thứ mười hai dư ra vẫn đang ẩn thân trong số các anh đấy. Những lời tôi vừa nói có thể vi phạm quy tắc của Tú Tràng, nên tốt hơn hết là anh cứ giết sạch mấy người có mặt trong căn phòng này đi. Chờ lát nữa, tôi sẽ lừa bọn họ cắn câu, cố gắng giúp anh xử lý trước vài người vậy. Về phần chuyện sống chết của tôi thì anh không cần để ý đâu. Dù cho bộ thân thể này bị hủy, tôi vẫn còn cách khác để gặp anh.” Liếc mắt nhìn chiếc chìa khóa hợp kim trên bàn, gã cũng không quay lại bàn ngồi xuống, mà bước đến đứng gần vị trí của cái tủ đựng bát đĩa kia. “Xong rồi à? Còn quá trình giết người của anh đâu?” Gã Vương Sư số 1 quay đầu nhìn tên số 8, thầm cảm thấy có gì đó vô cùng nguy hiểm sắp xảy ra. Lúc này, vết thương trên mặt gã số 8 đã có dấu hiệu mở rộng và rách ra. Ai mà tin vết thương hiện tại lại chỉ vì một động tác cào nhẹ nhàng lúc ban nãy cơ chứ? “Mày đang nói cái quái gì vậy?” Tên số 6 nghịch lưỡi dao: “Đây là đang che giấu hành vi phạm tội! Mày gian lận rồi! Tao đề nghị, chúng ta nên chọn nó là Sát Thủ trong vòng chỉ điểm kế tiếp.” Mọi người tranh cãi một lúc, cho đến khi gã số 9 bước ra khỏi phòng giam riêng cùng Vương Vũ Thuần. “Ê thằng mập, người mà mày thích đã nằm trong vòng tay của người khác, mà vừa rồi họ còn mây mưa với nhau đấy! Tao rất tò, mò không biết cảm giác của mày bây giờ thế nào?” Gã số 6 nuốt nước bọt rồi cười nhạo tên Điền Đằng số 5: “Sao mày hiền thế? Mày cũng từng giết người mà?” Đôi mắt nhỏ của Điền Đằng nhìn chằm chằm tên số 9, còn lớp mỡ trên bụng béo của gã run lên liên tục. “Mày tức giận à? Muốn ra tay với tao sao?” Tên số 9 thờ ơ ngồi vào bàn, sau đó hô to về khu phòng giam: “Luật sư Đỗ, anh không thể thấy chết mà không cứu nha.” Một lúc sau, Đỗ Dự nhíu mày bước ra khỏi phòng giam, ngồi trở lại chỗ của mình: “Tôi và anh chỉ tạm thời hợp tác, sau khi ra ngoài sẽ cắt đứt mọi liên lạc.” “Hợp tác à?” Gã Kim Chu Triết số 7 liếc nhìn tên số 9, người phụ nữ số 4 và Đỗ Dự: “Ba người hợp tác nhau à? Thật thú vị, không sợ có Sát Thủ ẩn danh trong 3 người ư?” Số 9 hờ hững xua tay: “Sát Thủ là ai cũng không quan trọng. Trong một môi trường khép kín như vậy, thực lực cá nhân có hạn, đoàn kết mới chính là cách chơi đúng đắn!” Trước mặt mọi người, Kim Chu Triết bèn giỏ trò lên mặt, đè Vương Vũ Thuần xuống bàn: “Có 5 người sẽ nhận được thuốc giải vào cuối trò chơi, thế nên còn 2 slot cho nhóm của tao. Ai muốn tham gia nào?” “Tao muốn.” Gã số 9 vừa nói xong, tên gầy còm số 6 lập tức đứng lên: “Tao còn 1 vé trống, ai muốn đổi không?” “Một sự lựa chọn khôn ngoan.” Gã số 9 vẫy tay gọi tên số 6 đến, người đàn ông gầy còm như khỉ này dứt khoát rời khỏi chỗ ngồi của mình rồi đến giành lấy chiếc ghế của gã số 8 ban nãy. Kẻ này lặp lại câu chuyện mà người số 8 vừa kể, đồng thời nói: “Chúng ta hợp tác nhau nhé, chờ lát nữa đến thời gian chỉ điểm thì cùng nhau chọn số 8 lên ghế điện.” Gã số 9 mỉm cười, gật đầu đồng ý. Bản thân gã số 8 cũng không quan tâm cho lắm; người này thậm chí còn không nhìn mọi người, chắp tay sau lưng, dán mắt vào chiếc tủ đựng chén, bát. Bên trong căn phòng đột ngột vang lên tiếng còi báo động; ngay khi gã số 9 đứng dậy đi về phía ghế điện, kẻ số 8 bất ngờ chặn gã lại. “Mày cũng muốn hợp tác với bọn tao à?” Liếc nhìn người số 8, gã số 9 cảm thấy người này trông rất kỳ quái, đang định cự tuyệt thì số 8 lại nói: “Tôi có một phỏng đoán nho nhỏ, cơ bản là có tỷ lệ khoảng 50% có thể cứu sống tất cả mọi người ở đây.” “Mày phỏng đoán gì?” Tên số 9 dừng chân; tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tên số 8 giữa tiếng còi inh ỏi. “Đó là một suy nghĩ rất đơn giản về điểm mù trong tư duy. Gã thám tử ở vị trí số 3 kia là người chết đầu tiên, nhưng cái chết của kẻ đó khác với gã số 2. Kẻ đó đã chết bên ngoài cửa. Chúng ta không nhìn thấy xác của gã, cũng không chứng kiến quá trình của gã tử vong. Chỉ dựa vào vết máu trên mặt đất, chúng ta xác định là gã số 3 đã chết. Cái chết này thật phi lý.” Gã số 8 đưa tay về phía tủ đựng bát; và khi tiếng chuông báo động vẫn đang vang lên inh ỏi, dường như có ai đó bắt đầu gõ vào cánh cửa đằng sau tủ đựng bát kia. “Chúng ta không hề biết có thứ gì nằm bên ngoài cánh cửa. Con người dùng 5 giác quan để giao tiếp với thế giới bên ngoài. Giữa âm thanh báo động dồn dập, tiếng đập cửa càng lúc càng nhanh sẽ khiến chúng ta căng thẳng hơn, thế là bản năng sẽ xinh ra cảm xúc hoảng sợ, từ đó mới ảnh hưởng đến phán đoán chủ quan của chúng ta. Nếu bình tĩnh để suy nghĩ cẩn thận, có lẽ không có gì ngoài cửa cả. Chỉ là, liệu có khi nào kẻ chủ mưu đã thiết kế một loại cơ chế điều khiển bằng giọng nói nào đó ngoài kia?” Gã số 8 đưa tay chạm vào thành tủ: “Tôi táo bạo đoán rằng, kẻ ẩn danh dư ra kia chính là tay thám tử số 3. Gã ấy đã tự giả chết. Lúc này, gã đang trốn ngoài cửa, điều khiển mọi thứ trong căn phòng này từ xa, bao gồm cả ghế điện, chuông báo động,...” “Mày nói có lý, nhưng chúng ta không thể kiểm tra được. Đây là một trò đùa về chính mạng sống của chúng ta đấy.” Tủ đựng bát đang rung chuyển mạnh, trong khi người số 9 cũng không đồng tình với ý tưởng của gã số 8. Tên này đã thành lập nên một tổ đội gồm nhiều người chơi. Theo luật, gã đang có tỷ lệ chiến thắng rất lớn. “Mọi người có đồng ý với luận điểm của tôi không?” Gã số 8 nhìn tất cả những người đang ngồi xung quanh bàn tròn: “Nếu các anh trân trọng mạng sống của bản thân, một mình tôi có thể thử. Các anh chỉ cần phối hợp với tôi để đẩy chiếc tủ này ra, tự tôi sẽ mở cửa. Nếu có nguy hiểm, các anh cứ đẩy tôi ra ngoài luôn cũng được, chắc chắn sẽ không liên lụy đến các anh.” “Mày có chắc không?” Lúc này, mọi người mới dần có hứng thú với lời đề đạt này. Hy sinh tính mạng người khác để tăng tỷ lệ sinh tồn cho bản thân, chuyện này hoàn toàn có lợi cho bọn họ. “Bởi vì sợ hãi mà dừng bước, cuối cùng sẽ mãi bị mắc kẹt ở đây mà thôi. Nếu mọi người đã không muốn, thôi thì tự một mình tôi thử làm vậy.” Gã số 8 chỉ tên số 9, số 11 và Đỗ Dự: “Ba người đến giúp tôi đẩy cái tủ này ra đã.” Gã số 11 ngồi yên, tựa như không nghe thấy câu nhờ vả vừa rồi. Đỗ Dự suy nghĩ một hồi rồi tiến đến cạnh tên số 9 ngay tủ đựng bát: “Tôi sẽ giúp anh.” Gã số 8 lấy chiếc chìa khóa hợp kim do tay thám tử số 3 để lại, sau đó cả ba người cùng nhau đẩy cái tủ đựng bát ra. Không bị tủ đựng bát ngăn cản tầm mắt, mọi người đều trông thấy khung cửa sắt đã bị méo mó biến dạng, sắp sửa bị tông văng ra rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]