Chương trước
Chương sau
Dịch: Niệm Di
Thân phận của Lộc Hưng rất đặc biệt. Gã không chỉ là tội phạm truy nã của Cục Cảnh sát mà còn là đệ tử của Song Diện Phật, suýt nữa đã phá vỡ đập lớn Cản Giang, gây cơn lũ lụt tại Giang Thành và cướp đi sinh mạng của hàng triệu người.
Tôi không chủ động trả lời, chỉ nhìn người đạo sĩ trước mặt rồi tự hỏi: “Xưa nay không quen biết nhau, tại sao lại tìm đến mình? Nghe giọng điệu cũng không phải là đến hỏi tội nhỉ.”
Người đạo sĩ đứng ngay lối vào shop người lớn trạc tuổi tôi; gã mặt áo choàng màu xanh nhạt, giày và phụ kiện trên người đều rất bình thường.
“Có thể anh đã tìm nhầm người.” Tôi thản nhiên nói, sau đó mở cửa bước vào cửa hàng. Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, người này trông có vẻ khá phiền phức, không gây sự thì hơn.
Tôi và anh Lưu mù bước vào cửa hàng, vừa định đóng cửa thì người đạo sĩ mặc áo choàng xanh lấy ra một chiếc quạt xếp, chặn ngay cửa: “Tìm nhầm người à? Cậu không phải là người đã nhảy xuống đập lớn Cản Giang với Lộc Hưng à? Chẳng lẽ cậu không phải là Cao Kiện sao?”
Tôi biết mình không thể trả lời cho có lệ được, bèn cau mày lui vào trong nhà: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của tôi, người đạo sĩ kia chợt tỏ vẻ hơi khinh thường: “Đừng lo lắng, tôi tìm cậu là vì một chuyện tốt!”
Gã vẫy quạt gấp, đẩy cửa chính ra, bước vào shop đồ người lớn: “Lộc Hưng là đệ tử của một tà phái có truyền thừa từ lâu. Mọi môn phái tu hành chính thống đều có những lời đồn đãi về tà phái ấy. Có người tin rằng, sư phụ của kẻ ấy là một vị Soán Mệnh sư, nhưng không ai có thể xác định về tin tức này này. Thậm chí, chưa từng có ai đã nhìn thấy sư phụ của gã.”
“Soán Mệnh sư...” Một tia sáng nhỏ lóe lên trong mắt tôi rồi nhanh chóng vụt tắt.
“Đừng căng thẳng. Soán Mệnh sư đi con đường nghịch lại với trời nên ai cũng có quyền giết gã. Cậu đã giết Lộc Hưng. Theo một nghĩa nào đó, chúng ta là cùng một loại người.” Người đạo sĩ này nói bằng một tốc độ rập khuôn, khiến người nghe cảm thấy rất lạnh lẽo, tựa như có một khối băng giấu bên trong người gã vậy.
Tôi vẫn trầm ngâm, không thể đoán ra ý đồ đến đây của kẻ này: “Anh biết tin này từ đâu?”
“Càn khôn đảo ngược, bát phương thăng long. Mượn dùng Thần sát Bát tự và Bát bảo của Phật giáo nhằm bố trí một tòa đại trận chống lại ông trời, hành vi này chứng tỏ thủ đoạn của kẻ Soán Mệnh sư kia vô cùng cao siêu. Vì quá trình thực hiện vô cùng bí mật, mặc dù trước đó chẳng có ai để ý, nhưng một khi đại trận được kích hoạt, nhất định sẽ gây chấn động đến thiên cơ. Và lúc này, những vị thiên sư, đạo trưởng ở những môn phái khác nhau đều suy tính ra một ít huyền cơ ở ngay thời điểm đó.” Người này trò chuyện với một vẻ kiêu ngạo mơ hồ, khiến người nghe rất khó chịu..
“Chỉ là suy tính mà thôi, có gì đáng để khoe mẽ chứ?” Tôi bĩu môi: “Vậy thì sao? Biết tôi cứu Giang Thành, biết tôi giết Lộc Hưng, vậy là có công lớn. Anh có mang món bảo vật nào để tặng tôi với mục đích tuyên dương hay không?
Hiện tại, tôi đã có thể chắc chắn người này xuất thân từ danh môn chính phải, có lẽ cũng giống như tên Lục Cẩn kia và khác với anh Lưu mù hay đạo trưởng Nhàn Thanh. Người ta là những môn phái truyền từ đời này sang đời khác, có bề dày lịch sử hàng nghìn năm, đại diện cho sự huy hoàng ngày xưa của Đạo gia Trung Quốc.
Người đạo sĩ nghẹn lời khi nghe tôi nói câu vừa rồi. Và sau một thời gian, gã nói, “Gia sư chưa nhắc đến việc tặng thưởng. Ông ấy chỉ tính toán ra rằng, một một phần công đức trị số hàng trăm vạn tại Giang Thành, bảo tôi đến lãnh.”
“Kêu anh đến lãnh công à?” Dù mặt không đổi sắc, nhưng tôi đã thầm khó chịu trong lòng. Chưa nói đến việc Âm Gian Tú Tràng ăn chặn hết cả cái mớ trăm triệu công đức kia rồi gán cho tôi một con số âm từ lâu, mà cho dù Âm Gian Tú Tràng không chiếm lấy phần công đức ấy, thì hà cớ gì mà tôi lại dâng công đức của mình cho tên này?
“Chính xác.” Hầu như vẻ mặt của người đạo sĩ áo xanh này không hề thay đổi. Gã nói năng rất lạnh lùng, tựa như người bị khiếm khuyết cảm xúc bẩm sinh vậy: “Công đức chẳng có ích lợi gì với cậu cả. Giao nó cho tôi! Sư phụ đã hứa sẽ bồi thường cho cậu một món cơ duyên cực kỳ hữu ích!”
Tôi híp mắt lại, thầm quan sát kẻ này. Người đạo sĩ trước mặt có cảnh giới cao hơn anh Lưu mù, có vẻ lai lịch cũng không đơn giản. Từ lời nói của gã, tôi có thể nhận ra nhu cầu về Công đức của bọn người này là rất cao: “Âm Gian Tú Tràng tranh giành công đức, mấy tay đạo sĩ này cũng tranh giành công đức. Liệu cái gọi là [Công đức] này còn có tác dụng nào khác ư?”
Nghĩ thầm như thế nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên ngoài mặt, trái lại tôi còn giả vờ hòa hoãn đi một chút: “Muốn lấy công đức cũng được, chẳng qua là tôi còn chưa biết họ tên của anh, đến từ môn phái nào, muốn lấy công đức để làm chi?”
“Bần đạo họ Lãnh, tên một chữ Thiên, đạo hiệu là Thanh Huyền, đến từ Mao Sơn tông. Tôi là truyền nhân của phù pháp Âm Sư thuộc phân chi Thượng 36 ngọn núi.” Trong lúc nói chuyện, người đạo sĩ này tỏa ra một luồng khí thế, tạo cảm giác nhiệt độ cả căn phòng giảm đi khá nhiều.
Anh Lưu mù chợt chạm nhẹ sau lưng tôi: “Tông phái Mao Sơn chia thành 108 môn phái, Thượng Mao Sơn có 36 phái, Hạ Mao Sơn có 72 phái, bên cạnh đó còn có 24 Thanh đường và 3 Quỷ phái. Chuyện này không được công khai chính xác ra bên ngoài. Cơ mà, người này đeo Hàng Ma phiến, Khảo Quỷ bổng, Thiên Bồng thước, chính là 3 bảo vật của Mao Sơn, lại còn mang danh xưng Âm Sư, e rằng đúng thật là xuất thân từ Mao Sơn rồi.
Một truyền nhân chân chính của Mao Sơn đạo sẽ không bao giờ tự xưng mình là đạo sĩ Mao Sơn. Người của Thượng 36 ngọn núi sẽ tự xưng mình đến từ Mao Sơn tông, còn kẻ tu hành trong Hạ 72 ngọn núi mới tự gọi mình là Mao Sơn đạo. Trong đó, còn có một phân chi đặc biệt nhất, người tu hành của phân chi ấy kết giao với ma quỷ, giỏi Vu thuật cả chính lẫn tà, sử dụng đạo pháp đều có liên quan với Âm hồn. Bọn họ được đặc cách gọi là Mao Sơn Âm sư.
Sự hiểu biết hiện tại của tôi về Mao Sơn Đạo chỉ là bề nổi, cũng không cảm giác ra thân phận của Mao Sơn Âm Sư có gì đặc biệt: “Thất lễ rồi, thất lễ rồi! Hóa ra Mao Sơn Âm sư đến đây, đúng là ngày may mắn của cửa hàng này.”
Tuy nói lời hoan nghênh, nhưng tôi xoay người lại rồi chỉ rót đúng 2 tách trà – một cho anh Lưu mù và một cho bản thân. Sau đó, tôi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong nhà, mồi một điếu thuốc.
Vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng như quan tài đứng ngay cửa, Lãnh Thanh Huyền cảm giác rất không vui khi thấy tôi phì phèo làn khói thuốc. Gã phất nhẹ tay áo, dán bốn lá bùa Âm vào bốn góc căn phòng. Giữa ban ngày ban mặt, chợt có một luồng âm khí xuất hiện trong tiệm nhỏ, ngăn chặn làn khói thuốc bay đến người gã: “Cao Kiện, mong cậu xem xét thận trọng đến vụ công đức, ngàn lần không được sai sót.”
Vẫn giữ bộ mặt lạnh băng khi thuyết phục người khác, hành vi nói thẳng với người đối diện thế này trong có vẻ hơi độc đoán.
“Anh nói trong người tôi có trăm vạn công đức. Đây là phần thưởng ông trời ban tặng cho tôi khi tôi cứu Giang Thành. Quý giá như vậy, không biết anh định lấy cái gì để đổi nó đây? Nói cụ thể nhé, đừng nói chung chung, tôi muốn nhìn thấy thiện ý của các anh.” Ta nhếch mắt đánh giá người đạo sĩ, muốn quan sát thêm về tác dụng của công đức. Ngoài ra, tôi nói lời này để thăm dò điểm mấu chốt của bên kia. Tùy theo điều kiện họ đề ra, tôi sẽ biết được khái niệm cơ bản về giá trị của trăm vạn công đức.
Đạo sĩ họ Lãnh không ngờ tôi lại mặc cả như một con buôn như thế, tỏ vẻ mặt không vui: “Không ai có thể đoạt lấy công đức trên người cậu. Sư phụ đã ra lệnh cho tôi đến đây nhận cậu làm đồ đệ ký danh, chỉ điểm cậu về đạo trường sinh. Trong khi đó, nếu cậu bái nhập vào phân chi Mao Sơn Âm Sư của tôi, trăm vạn công đức đó cũng có thể tính là gián tiếp thuộc quyền sở hữu của chúng tôi.”
“Bái sư à?” Không phải đầu óc tôi suy nghĩ quá chậm, mà là do người đạo sĩ này xoay chuyển chủ đề quá nhanh. Mới vừa rồi, gã còn trưng cái bộ mặt lạnh lùng bảo muốn lấy công đức ngay lập tức, tiếp theo thì kêu tôi bái sư.
Bỗng nhiên, anh Lưu mù giật nhẹ tay tôi, dường như anh ta đã đoán ra được chuyện này: “Phân chi Mao Sơn Âm Sư không phải dễ dàng để tu luyện đâu. Cái mà bọn họ chú trọng chính là làm việc thiện ở dương thế, tích tụ âm đức; tuy nhiên, giữa xã hội hiện đại hòa bình, ổn định thế này, lại chẳng có dịch bệnh, thiên tai xảy ra trên diện rộng, thế này khó mà tích lũy đủ công đức được. Đó là lý do mà bọn họ ngắm trúng chú em đấy. Trăm vạn công đức không phải là một con số nhỏ. Tính tổng hết số công đức mà tất cả các Âm sư nhà bọn họ gộp lại... có khi còn không đủ 10 vạn ấy chứ.”
“Công đức khó tích lũy đến vậy à?” Trái tim tôi nhảy mạnh. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lúc trước, chẳng những bản thân bị Âm Gian Tú Tràng lấy sạch công đức, bản thân tôi còn bị trừ âm 99 điểm. Không những thế, điều khiến tôi không nói nên lời là mình còn bị trừ tiếp 500 điểm công đức vì hành vi phóng thích Quỷ mẫu trong chuyến livestream vừa rồi: “Nếu mình thực sự bái nhập vào Mao Sơn Âm Sư, vậy là chơi khăm bọn họ một vố rồi. Hơn nữa, mình đã tu Diệu Chân tâm pháp, sau này phải lấy danh xưng là cư sĩ Diệu Chân mới đúng chứ nhỉ?” Nghĩ đến điều này, tôi bèn chuẩn bị từ chối.
Tuy nhiên, anh Lưu mù bỗng chớp mắt liên tục với tôi. Tôi lập tức hiểu ra, dù có đồng ý hay không thì bây giờ mình mới là người chủ động, cần phải đòi hỏi nhiều lợi ích hơn.
Ho nhẹ một hơi, tôi nhìn Lãnh Thanh Huyền: “Trong mấy ngày nay, ngoại trừ anh ra, còn có mấy đạo sĩ khác cũng tìm đến đây. Đại khái thì nội dung họ nói với tôi cũng giống những gì mà anh đã nói, nhưng điều kiện người ta đưa ra còn hào phóng hơn anh nhiều, đồng thời còn tặng khá nhiều bùa chú, pháp bảo của thiên sư.”
“Những ngôi chùa, miếu cỏn con đó cũng xứng tầm ngang hàng với Mao Sơn ư? Nếu có thể bái nhập vào dòng Mao Sơn Âm Sư của tôi, đó đã là ban thưởng lớn lao dành cho anh!” Dù người đạo sĩ này phất nhẹ áo bào một cách tự tin, nhưng trong giọng nói đã pha chút gì đó nhát gừng.
Tôi nhìn gã, nhận ra người đạo sĩ này có chút do dự hơn ban nãy. Tôi cảm giác ý đồ của mình có tỷ lệ thành công, bèn nói tiếp: “Sáng nay, có một vị sư thầy đến đây, nói tôi là người có đại trí tuệ, có duyên với Phật Tổ. Thế là, người đó không những tặng tôi một bộ trận pháp nhà Phật có thể sánh ngang với bùa chú thượng thừa, lại còn tặng tôi một viên Hợp Ý ngọc cực kỳ quý hiếm, sau đó còn truyền thụ cho tôi ba bộ kinh thư đấy. Quả đúng là sự thật nha, mấy người tu Phật ấy, ai ai cũng có lòng nhân hậu, thật dễ gây thiện cảm với mọi người xung quanh mà!”
Sau khi nói xong, tôi còn lấy Hợp Ý ngọc mà mình đeo trên cổ ra, ve vẩy trước mặt Lãnh Thanh Huyền rồi tiếp tục tụng niệm Địa Tạng kinh, loại kinh mà Thiên Tâm Thượng Nhân từng dạy trong đợt livestream kỳ trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.