Không thể để bức tượng Phật rơi vào tay Lộc Hưng, tôi bèn gọi gấp cho thư ký Trương giữa khuya, yêu cầu anh ấy thông báo gấp cho Hoàng Bá Nguyên biết tình hình. Lúc đầu, khi nhận được cuộc gọi từ một tên tội phạm bị truy nã là tôi, thư ký Trương còn hơi do dự nhưng sau đó lập tức đồng ý vì tôi bảo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của Hoàng Tuyết. Sau khi cúp điện thoại, tôi đi thẳng đến trường trung học Tân Hỗ. Về phần Viện an dưỡng Tĩnh Anh, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, để số mệnh quyết định vậy. Khi đến Tân Hỗ, đã là 3:00 sáng. Điều kiện đường xá rất tồi tệ cộng với mưa lớn mù mịt, tôi không dám lái xe quá nhanh. “Xuống xe!” Vứt chiếc Lamborghini triệu đô ở ven đường, tôi mặc áo mưa, áp giải Giang Thần đang bước khập khiễng, tiến về phía trường trung học Tân Hỗ.. Đây là một vùng đất hoang rộng lớn, tối tăm và lạnh lẽo, bị mưa lớn ngập úng rồi biến thành một vũng lầy. Nếu không chú ý bước chân, thậm chí người đi đường có rủi ro bụ lún tận nửa ống chân xuống sình lầy. Bùn đất cứ lún mạnh, khó mà nhấc chân lên. Bởi vì Giang Thần bị thương ở chân nên tôi và gã không thể đi nhanh được. Dù lo lắng trong lòng, nhưng chẳng thể nào làm tốt hơn. Hàng xe cảnh sát theo sau tôi, đỗ lại trên đường cái; ánh đèn xe rực rỡ soi rõ bóng dáng tôi qua màn mưa, khiến tôi không còn nơi nào để trốn trong vùng hoang vu này. “Đến nhanh quá.” Tôi quay đầu nhìn lại, đối mặt với Trần Kiến Quốc. Cách nhau một màn mưa, tôi nhếch mép cười. Trường trung học Tân Hoa không phải là Thế Kỷ Tân Uyển. Ở đây không có điện, không có ánh sáng, không có sinh khí, đây là một nấm mồ tự nhiên. Ở nơi này, tác dụng của Mệnh quỷ có thể phóng đại gấp trăm lần. Nếu gã thật sự đẩy tôi vào chỗ chết, tôi không ngại xử lý gã luôn. “Đội trưởng, đuổi theo không vậy?” Một vài người đội trưởng phân đội bước đến, hỏi ý Trần Kiến Quốc. Tuy nhiên, chỉ đạo của Trần Kiến Quốc lại nằm ngoài dự đoán của mọi người: "Đội 1 và Đội 2 ở lại. Tất cả những người còn lại bắt đầu tác chiến giăng lưới, cố gắng không đến gần trung tâm khu đất hoang." Hàng xe cảnh sát bắt đầu thực hiện kế hoạch của Trần Kiến Quốc. Gã phân tán binh lực, giống như cố ý tha tôi một mạng vậy. "Sám hối sao? Xác suất không cao. Đoán chừng gã biết chuyện xảy ra ở Tân Hỗ, sợ toàn quân bị diệt nên mới đưa ra hạ sách này." Tôi lạnh lùng liếc đám cảnh sát đang bám theo, không ra tay với chúng mà chọn cách lê từng bước một đi vào khu vực trung tâm của khu đất hoang. Nơi này quả thực đã bị bỏ hoang quá lâu. Qua 5 năm, cơ hồ người dân Giang Thành đã quên mất ngôi trường trung học Tân Hỗ này rồi. Khi nhìn thấy những tòa nhà đổ nát và hoang tàn trước mặt, Giang Thần dụi dụi mắt, không thể tin được ở sâu trong vùng hoang vu lại có một khu vực kiến trúc hoang phế rộng lớn như vậy: “Tòa nhà quỷ ám ư?” “Nơi từng là trường học giờ lại trở thành thiên đường cho những kẻ cô độc." Đang định trèo qua hàng rào, tôi chợt cúi đầu xuống, lại nhìn thấy tấm biển cảnh báo trong vũng nước bùn: "Tại sao nó luôn luôn rơi xuống mặt đất nhỉ? " Tôi lại treo nó lên, tôi lôi cổ Giang Thần đẩy qua hàng rào, rồi tự mình trèo qua. Mưa lớn làm giảm khoảng cách thị giác và tăng độ khó thoát hiểm, nhưng nó cũng có mặt tốt. Ví dụ, giày ướt đẫm sẽ để lại dấu chân của hung thủ trên nền đất sạch. Qua cổng chính nhà trường, bước vào bên trong, nơi đây có một mái hiên dài ba mét, bên trên có mái vòm giúp nền đất không bị ướt đẫm quá nhiều. "Ba dấu chân khác nhau à?" Tôi kiên nhẫn kiểm tra, từ hướng mũi giày, kích thước và hình dạng in trên giày, có tổng cộng ba người đã vào đây trong thời gian tôi đi vắng. Hai người đi dgiày rơm và một người mang giày thể thao bình thường. Dấu chân này rất nông, vết bùn không sâu, hẳn là người luyện võ. “Ba người ư?” Chắc chắn hai trong ba người ấy chính là Lộc Hưng và Khâu Nhậm, vậy người thứ ba là ai? “Cũng phải tiến vào thôi!” Tôi áp giải Giang Thần trong với bàn chân sưng tấy đi vào, nhớ lại cơn ác mộng hư cấu của Thần sát Nguyên Thần. "Giấc mơ chính là sự tái hiện của ký ức, thế nên bức tượng Song Diện Phật không thể được tạo ra từ hư vô. Chắc chắn Thần sát Nguyên Thần đã từng trông thấy bức tượng ấy."Trong cơn ác mộng ngày trước, cô chủ nhiệm của nó và thầy hiệu trưởng từng có giang díu với nhau. Thần sát Nguyên Thần từng nhìn trộm thấy cảnh tượng ấy. Có lẽ lúc đó, không biết chừng những hành động ấy cũng là chiêu trò mà cô giáo chủ nhiệm của nó bày ra để dẫn nó đi vào con đường tha hóa tâm hồn. Vì ký ức được khắc vào quá sâu, nên cơn ác mộng ấy mới chân thật đến thế. Bước vào dãy lầu dùng cho mục đích giảng dạy các môn liên quan đến làm thí nghiệm, tôi tìm kiếm từng lớp học một. Ác mộng và hiện thực từ từ ăn khớp nhau; khi tôi mở cửa giảng đường ở tầng bốn, cảnh tượng trong mơ đã trở thành hiện thực. Cũng chính xác như vậy, từng cái bàn, bục giảng và ghế ngồi gắn liền với người hiệu trưởng trong mơ kia cũng được đặt đúng vị trí ấy. “Nơi này vắng người bao lâu rồi nhỉ?” Trong phòng nồng nặc mùi ẩm mốc cùng một lớp bụi dày đặc. Tôi bước thẳng vào phòng, đến vị trí bàn đọc sách, nơi vách tường cạnh bên có dán một tấm bản đồ. Sau khi xé bỏ lớp băng ố vàng, phía sau tấm bản đồ ấy có một hố lõm vào trong, sâu khoảng 10 centimet. Nơi ấy, tôi trông thấy một bức tượng Song Diện Phật đang ngồi ngay ngắn bên trong. "Còn nguyên vẹn! Rốt cuộc mình đã có thể nắm quyền chủ động rồi!" Đưa tay mò mẫm trên tượng Phật, lúc này, tôi không hề gánh chịu áp lực tâm lý đối với loại hành vi bất kính này. Ngón tay vừa xẹt qua đầu phật, tôi cảm thấy mình vừa chạm phải một thứ gì đó. Nhấn mạnh ngón tay xuống, tôi móc sâu vào trong, cuối tìm moi ra được một mảnh đá màu đỏ ở vị trí tim của tượng Phật. Nó giống như mộtmảnh xá lợi của Phật môn, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về một mảnh xá lợi màu đỏ cả. “Chẳng lã đây là Tâm thức trong Phật môn Bát thức ư?” Không biết có phải là ảo giác của mình không, sau khi moi Tâm thức ra, dường như tượng phật mất đi một chút ý vị trang nghiêm, trở nên phàm tục hẳn. "Vẫn còn Tâm thức, chứng tỏ chưa có ai chạm vào tượng Phật này, cũng không có dấu hiệu từng có người bước vào căn phòng này trước mình. Vậy 3 dấu giày kia là sao? Kẻ đến mang ý đồ gì? Ngoại trừ Lộc Hưng ra, còn ai khác đến trường Tân Hỗ giữa khuya này cơ à? Để làm gì nhỉ?" Một tiếng thét vang lên từ tầng trệt đến từ nhóm cảnh sát bám đuôi tôi. Chẳng phải bọn chúng bị tập kích, mà chỉ vừa giật mình vì những bóng quỷ nơi này mà thôi. "Đây là nơi của người chết, thế mà giờ có nhiều người sống tiến vào đến vậy. Kể từ đêm nay, chắc chắn trường Tân Hỗ sẽ náo nhiệt hơn nhiều rồi." Sau khi lấy được Tâm thức, tôi đã nắm quyền chủ động trong tay. Hiện tại, tôi đang phân vân giữa việc tìm nơi phục kích có lợi hơn hay ở đây chờ Lộc Hưng tìm đến. Liếc nhìn đám cảnh sát vũ trang đang lén lút xung quanh, tôi dứt khoát từ bỏ kế hoạch phục kích. Nhờ nhóm "cảnh sát" thành sự thì ít - bại sự có thừa này, chắc chắn 100% là tôi sẽ bị Lộc Hưng phát hiện ra. "Tầng lầu thí nghiệm này không an toàn, mình nên rời khỏi đây trước đã." Dù là lần livestream thứ hai hay cuộc chạm trán trong cơn ác mộng, tòa nhà này đều để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi. Tôi đã trải nghiệm quá nhiều hiện tượng kinh dị siêu nhiên ở đây rồi. Ra khỏi tầng lầu thí nghiệm, tôi bắt đầu suy nghĩ về một câu hỏi khác: "Ba dấu giày tượng trưng cho ba người khác nhau. Khi mình đến nhà trọ An Tâm, Mẫu trùng đang chỉ dẫn về hướng ngược lại. Hẳn là do Lộc Hưng và Khâu Nhậm tách nhau ra. Nếu trong ba dấu giày ấy, có một giấu là do bọn chúng để lại, vậy tại sao không ưu tiên đi lấy Tâm thức của Song Diện Phật nhỉ? Chẳng lẽ bọn chúng gặp phải biến cố gì đó tại ngôi trường Tân Hỗ này à?" Chờ đợi 5 năm dài đằng đẵng, có chuyện gì còn quan trọng hơn kế hoạch của Song Diện Phật nữa chứ? Tôi dần dà khẳng định một việc. "Chắc chắn chúng đã gặp phải trường hợp khẩn cấp, lại ở ngay trong khuôn viên này!” Nhìn trái nhìn phải, tôi không phát hiện được manh mối nài. Đột nhiên, Bạch Khởi sủa to hai tiếng rồi tốc chạy màn mưa. “Mày đi đâu thế?” Theo sau Bạch Khởi, Giang Thần và tôi băng ngang khuôn viên trường, tiến đến khu hào thiêu rác ở mặt sau trường học. Căn nhà gỗ đổ nát vẫn còn nguyên vẹn tại đó. Trận mưa bão khủng khiếp này đã cuốn trôi lá bùa Nguyên Thần Điếu Hồn phù trên khung cửa sổ. Cả căn phòng trông vô cùng tàn tạ, thê lương. Ngay khi Bạch Khởi đến gần căn phòng ấy, nó hành xử rất bất thường. Dường như con chó này muốn đi vào nhưng lại không dám đến quá gần, đành lẩn quẩn phía trước căn phòng gỗ liên tục. "Có gì trong phòng ư? Nguyên Thần đã chết trong giấc mơ của chính nó. Đáng lý ra, bên trong chỉ còn lại những cái xác chết cháy thôi mà." Tôi cảm thấy rất khó hiểu. Bạch Khởi chưa bao giờ tỏ ra thái độ lo lắng như thế này, dù là ngày trước phải đối mặt với bầy sói rừng hung tợn. Tôi lập tức dí súng vào Giang Thần, ép gã làm một tấm khiêng trước mặt. “Mày đi vào trước!” Gã đành miễn cưỡng mở đường. Vừa bước vào cửa, ngay khi Giang Thần liếc nhìn vào bên trong, gã bèn đứng sững lại như bị hóa đá. Dù tôi có dùng súng uy hiếp thì Giang Thần cũng nhất định không chịu bước thêm. Tôi nhìn theo ánh mắt của gã, quan sát căn buồng sâu bên trong vì cửa không khóa. Khung cửa đằng ấy vẫn dán chi chít những lá bùa, y hệt như lần trước vậy. Tuy nhiên, ngay khi tôi nhìn vào, tay tôi bỗng nhiên run mạnh. Ngay lúc này, tất cả những học sinh từng bị Thần sát Nguyên Thần nguyền rủa dẫn đến tự treo cổ, nhảy lầu, chết bằng nhiều hình thức kinh khủng khác, đều đang... đứng thẳng người ngay trong phòng. Tôi từng đi vào căn phòng này, từng tìm kiếm và cõng xác của Thần sát Nguyên Thần ra ngoài. Tôi dám khẳng định một việc, trong căn phòng ấy chỉ toàn là xác chết mà thôi. "Phục sinh ư? Hay là do..." Trước mặt tôi, đó là những khuôn mặt rũ rượi, những thi thể tàn khuyết, những vẻ mặt âm u lạnh lẽo vô tình giữa căn phòng đen tối. Chúng nó đang... chắp hai tay trước ngực, tựa như đang chờ đợi một điều gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]