Không thể để bức tượng Phật rơi vào tay Lộc Hưng, tôi bèn gọi gấp cho thư ký Trương giữa khuya, yêu cầu anh ấy thông báo gấp cho Hoàng Bá Nguyên biết tình hình.
Lúc đầu, khi nhận được cuộc gọi từ một tên tội phạm bị truy nã là tôi, thư ký Trương còn hơi do dự nhưng sau đó lập tức đồng ý vì tôi bảo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của Hoàng Tuyết.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đi thẳng đến trường trung học Tân Hỗ. Về phần Viện an dưỡng Tĩnh Anh, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức, để số mệnh quyết định vậy.
Khi đến Tân Hỗ, đã là 3:00 sáng. Điều kiện đường xá rất tồi tệ cộng với mưa lớn mù mịt, tôi không dám lái xe quá nhanh.
“Xuống xe!” Vứt chiếc Lamborghini triệu đô ở ven đường, tôi mặc áo mưa, áp giải Giang Thần đang bước khập khiễng, tiến về phía trường trung học Tân Hỗ..
Đây là một vùng đất hoang rộng lớn, tối tăm và lạnh lẽo, bị mưa lớn ngập úng rồi biến thành một vũng lầy.
Nếu không chú ý bước chân, thậm chí người đi đường có rủi ro bụ lún tận nửa ống chân xuống sình lầy. Bùn đất cứ lún mạnh, khó mà nhấc chân lên.
Bởi vì Giang Thần bị thương ở chân nên tôi và gã không thể đi nhanh được. Dù lo lắng trong lòng, nhưng chẳng thể nào làm tốt hơn.
Hàng xe cảnh sát theo sau tôi, đỗ lại trên đường cái; ánh đèn xe rực rỡ soi rõ bóng dáng tôi qua màn mưa, khiến tôi không còn nơi nào để trốn trong vùng hoang vu này.
“Đến nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561851/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.