Chương trước
Chương sau
Ông cụ nhìn vào mặt của tôi, mới đầu là thờ ơ gật đầu. Khoảng chừng mấy giây sau, hình như ông sựt nghĩ tới điều gì.
Miệng từ từ há to, con ngươi co lại thành một điểm, thân thể không tự chủ nghiêng về phía sau.
"Cao… Cao Kiện?" Ông cụ thử đứng lên, nhưng bắp chân mềm nhũn, lần đầu tiên dùng sức mà cơ thể không hề rời khỏi chiếc ghế.
Tôi kín đáo cầm lấy điện thoại cố định ở bên quầy hàng, rút đường dây điện thoại ra, bổ sung thêm: “Đúng, tội phạm bị truy nã cấp A, Cao Kiện."
Chén trà trong tay của ông cụ rơi trên mặt đất, lá trà màu vàng nhạt văng ra rất xa.
"Đừng lo, cháu sẽ không làm hại bác, cái thằng Giang Long bị cháu giết là trừng phạt đúng tội. Bác cũng có thể hiểu hành động của cháu là trừ hại cho dân." Tôi lấy từ trong túi ra tờ tiền 5 năm đồng: "Bán cho cháu hộp thuốc lá."
Khói thuốc toả ra trong cửa hàng, mưa ào ạt như thác đổ. Trong cửa hàng, ngoài trừ tôi ra, không có bất kỳ người khách nào khác.
"Bác à, bác cảm thấy cháu giống như phần tử xấu sao?" Hút xong một điếu thuốc, tôi nhìn ông cụ không dám nhúc nhích ở trong quầy, có chút bất đắc dĩ: “Thả lỏng đi, cháu sẽ không làm khó bác, càng sẽ không làm hại bác."
Sau khi yêu cầu ông cụ giao smartphone ra, tôi xoay người đóng cửa tiệm lại, treo lên tấm biển tạm dừng buôn bán, sau đó tắt hết đèn bên trong cửa hàng tiện lợi.
Mây đen rậm rạp, mưa lớn tạt mạnh vào cửa sổ; sự hoảng sợ trong lòng của ông cụ đã lên tới cực điểm. Ông không biết tôi muốn làm gì, còn tưởng rằng tôi đang chuẩn bị giết người diệt khẩu.
"Cậu ơi, cậu tuổi còn trẻ, đường còn rất dài. Giờ mau đi đầu thú, để còn nhận được khoan hồng, nói không chừng chỉ mấy năm sẽ được thả ra, đến lúc đó hoàn toàn thay đổi, sống tốt..."
Ông cụ tận tình khuyên bảo, tôi mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường.
Còn rất lâu mới đến 8:00 tối. Chẳng qua là, vào những ngày mưa tầm tã, trời tối rất nhanh. Trong tiệm rất tối, tôi ở trong cửa hàng tiện lợi tìm kiếm mọi thứ có thể dùng được, châm thuốc đi tới đi lui.
"Bác ơi, bác cứ xem TV đi, không cần phải để ý đến cháu, cháu chỉ tới để sạp điện. Được rồi, khi xem nhớ kỹ chỉnh tiếng nhỏ nhe." Tôi chọn mấy cái áo mưa tối màu trên kệ hàng được đóng trong túi ny lon.
Ông cụ run rẩy mở TV, ngay khi màn hình sáng lên, đã nhìn thấy thông cáo truy nã luôn chạy phía dưới màn hình.
"Họ và tên: Cao Kiện, nam, 25 tuổi..." Ông cụ cầm remote, gương mặt đã chuyển thành màu trắng xám, mặt mày nhăn nhó, mồ hôi chảy từ trán xuống.
"Bị truy nã toàn thành phố, thực lực của nhà họ Giang quả nhiên không thể khinh thường, chắc hiện giờ thằng già Giang lão đại cũng đang tạo áp lực với lãnh đạo của toà thị chính." Tôi thoải mái hút thuốc, nhìn lệnh truy nã của mình trên TV.
Vẻ ngoài hờ hững này khiến cho ông cụ càng thêm lo sợ, cho rằng tôi là một tên cuồng sát biến thái khinh thường pháp luật, coi trời bằng vung.
"Cậu à, cậu... có muốn uống chén trà nóng hay không?" Chắc ban đầu ông cụ định nói những lời khác, nhưng đến miệng, lại sợ làm tôi tức giận cho nên mới đổi giọng.
"Không cần, uống trà sẽ lưu lại dấu môi ở mép chén, dễ dàng bại lộ." Tôi giơ đôi bàn tay ra, trên đó đều mang một chiếc bao tay rất mỏng, sau đó lại nâng giày của mình lên, đế giày hoa văn bị mài đi, sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ cụ thể gì.
"Cẩn thận quyết định thành bại, chí ít trong đêm nay, cháu tuyệt đối không thể bị bắt."
Bên trong cửa hàng tiện lợi lại im lặng, chỉ có thể nghe âm thanh của MC dự báo thời tiết trong TV thanh âm: "Cảnh báo đỉnh lũ, mực nước tại trạm Hán Khẩu đã đạt tới 27. 45 mét, mực nước cao nhất trong năm nay. Cư dân ven sông hãy chú ý an toàn và cẩn thận khi đi ra ngoài!!"
"Hồng thủy sắp tới, vẫn những chuyện kinh người y như 5 năm trước. Hung thủ, cảnh sát, đánh cược sinh mệnh của cả thành phố để chơi một trò chơi không thể thua."
Giọng điệu có chút điên cuồng của tôi khiến cho ông cụ hoảng hốt, ông len lén quay đầu nhìn tôi: “Cậu à, có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không."
"Cứ việc nói, đợi lát nữa cháu còn có chuyện phải làm phiền bác."
Ông cụ mở miệng, nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không tố giác, cũng sẽ không báo cảnh sát, cậu xem tôi cũng đều hơn 60 rồi, cũng không còn sống được mấy năm nữa, có thể hay không..."
"Bác ơi, an tâm xem TV của bác, cháu sẽ không làm tổn thương bất cứ ai, tới tận bây giờ cũng chưa từng muốn gây sự với ai. Thông cáo trong TV chỉ là thứ mà bọn họ muốn cho bác thấy, sự thực chưa chắc đã phải như vậy."
Tôi lấy cây chổi sau bức tường quét sạch những mảnh vỡ của tách trà, nói thật là tôi không ngờ thằng già Giang lão đại lại dứt khoát như vậy. Ngay khi tôi vừa rời khỏi biệt thự, về nhà lấy đồ xong là chuồn khỏi tiệm Khoái Nhạc Điên Phong ngat, thì cảnh sát vũ trang liền ập tới. Tôi đoán là, trước khi Giang Long còn chưa chết, thằng già ấy đã sai cấp dưới thông báo cho các bộ phận liên quan.
"Đạt đến địa vị cao như vậy, đều không phải người bình thường."
Nhà họ Giang đã cắm rễ tại Giang Thành quá lâu rồi, nên phương pháp trả thù của bọn chúng rất dữ dội. Nếu như đổi vào lúc khác, tôi sẽ lựa chọn cách đi một nơi thật xa, tránh né mũi nhọn.
Nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, toàn thành bao phủ trong bóng tối, đại loạn buông xuống, nhất định phải có người đứng ra.
"Đúng là mỉa mai mà! Người bị toàn thành phố truy nã như mình, lại phải nhận lãnh trọng trách bảo vệ Giang Thành. Đây là cái đạo lý gì ấy nhỉ?"
Hút hết điếu này đến điếu khác, trong phổi nóng hừng hực, nhưng lòng tôi lại hết sức bình tĩnh, không nảy sinh bất kỳ dao động nào.
Mưa càng lúc càng lớn, giọt mưa đập vào trên cửa sổ. Gió bão thét gào, màn hình TV chớp vài cái liền mất sóng.
"Có thể là do dây anten bị bão quét gãy." Ông cụ quay đầu nhìn tôi, cũng không dám lộn xộn, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
Thời gian trôi qua, trời đã tối sầm. Trong nhà không hề có một tia sáng nào. Tôi phải vận dụng Truy Nhãn mới có thể thấy đồng hồ treo tường.
Kim đồng hồ chạm tới mốc 8:00 tối.
Ánh sáng mờ nhạt bỗng nhiên xuất hiện trong cửa hàng tiện lợi, hắt một vẻ trắng bệch lên gương mặt của tôi và ông cụ.
"Điện thoại của cậu kìa."
"Cháu đã chờ cuộc gọi này 3 ngày rồi."
Tôi cầm lấy smartphone của Âm Gian Tú Tràng, đặt ở bên tai.
"Alo?"
Khoảng chừng mấy giây sau, từ đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của một người đàn ông: “Anh Cao, gần đây có khỏe không?"
Nghe âm thanh quen thuộc, cảnh tượng lúc tôi tham gia buổi phỏng vấn ở số 44 đường Vô Đăng lại sục sôi trong đầu tôi. Kẻ đang nói ở đầu dây bên kia chính là vị giám khảo của Âm Gian Tú Tràng.
"Cũng không tệ lắm, tạm thời chưa chết được."
Giọng điệu của tôi rất bình thản, giống như là hai người bạn xa cách bao năm không gặp, đang nói đùa với nhau.
"Tiến bộ của cậu rất rõ ràng, bài kiểm tra đầu tiên cũng đến sắp đến hồi kết."
"Bài kiểm tra đầu tiên à? Chẳng phải lúc trước chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao? Tôi đã chính thức trở thành streamer của Âm Gian Tú Tràng rồi cơ mà?"
"Streamer của Âm Gian Tú Tràng không giống với streamer của những nền tảng khác. Anh lại là một trong những người đặc biệt nhất, đương nhiên phải có những bài kiểm tra bổ sung."
"Ý ông là gì? Bảy lần livestream đầu tiên do mấy người an bài chỉ là nội dung trong bài kiểm tra thôi ư?"
"Muốn biết đáp án thì tự bản thân mình phải đi tìm. Lần livestream thứ 8 là một điểm mấu chốt. Chỉ có sống sót, cậu mới có tư cách đặt câu hỏi với tôi. Hy vọng cậu có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai, nếu như ngày mai mặt trời vẫn còn có thể chiếu sáng Giang Thành như thường lệ."
Cuộc gọi đột ngột dừng lại. Không lâu sau, trong smartphone có thêm một tin nhắn ngắn.
"Con rồng ngàn năm đã thức tỉnh, sinh linh của toàn thành phố giờ đặt trong tay của một mình bạn. Bạn nắm trong tay vận mạng của bọn họ, đứng về phía bọn họ, nhưng lại bị bọn họ đẩy xuống vực sâu."
"Bình minh nghìn năm sẽ không tới, hoàng hôn nghìn năm sẽ vĩnh viễn luân hồi. Bát Tự đã tập hợp, cuối cùng thì Kẻ Giết Rồng cũng sẽ biến thành cự long."
"Nhiệm vụ livestream: Trước nửa đêm, tìm được Khâu Nhậm."
"Nhiệm vụ tùy chọn 1: Giết chết Khâu Nhậm, thưởng 5 điểm."
"Nhiệm vụ tùy chọn 2: Giết chết Lộc Hưng, thưởng 30 điểm."
"Nhiệm vụ tùy chọn 3: Cứu vớt Giang Thành, thưởng một cơ hội đặt câu hỏi."
"Chú ý: Chức năng đặc biệt “xin giúp đỡ” trong điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đã được kích hoạt. Khi gặp phải trường hợp không giải quyết được, có thể gọi đến số này. Người nhận cuộc gọi có thể giúp bạn thoát nạn, cũng có thể sẽ đẩy bạn xuống hố sâu tuyệt vọng. Cuộc gọi đầu miễn phí, kéo dài 03 phút; mỗi cuộc gọi từ lần tiếp theo đều sẽ tốn 10 điểm tích lũy/lần.."
Tháo cáp sạc ra, tôi cất smartphone của Âm Gian Tú Tràng vào túi, bắt đầu kiểm tra lần cuối cùng.
"Nhiệm vụ livestream là trước nửa đêm phải tìm ra Khâu Nhậm. Nói cách khác, trong tình huống bị toàn thành phố phát lệnh truy nã, mình cần phải tìm được một... tên tội phạm đang bị truy nã khác, độ khó hơi lớn à nhaaaaaa."
Nhiệm vụ tùy chọn của lần livestream này khiến tôi cảm thấy khó hiểu - mức điểm thưởng khi giết chết Khâu Nhậm và giết chết Lộc Hưng chênh lệch cực lớn. Trong hai người đó, không cần nói cũng biết ai mới là nhân vật chính trong tối nay.
Mặt khác, Âm Gian Tú Tràng tuyên bố ra nhiệm vụ tùy chọn rõ ràng như vậy, trên thực tế cũng là cho tôi một gợi ý.
"Tối nay phải dốc toàn lực, mày không chết, thì tao tiêu đời!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.