Tôi đặt con búp bê vải trong tay xuống, cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn mấy khuôn mặt được vẽ bởi bút máy này.
"Dù chỉ vẽ bằng bút máy, nhưng dường như đã thổi hồn vào búp bê, gã vẽ bằng cách nào?" Tôi còn đang suy tư, cô bé váy đỏ bước đến bên bàn từ lúc nào. Nó giơ bàn tay đầy sẹo lên, nắm lấy miếng vải ở trên tường.
"Em làm gì vậy?" Tôi ngẩng đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy tấm vải che trên tường bị cô bé kéo ra.
"Cái này……"
Bức tường trước mặt tôi dán đầy ảnh của người chết!
Cảnh giết người ở khắp mọi nơi. Từng người vô tội bị giết, dường như tôi còn nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết lúc họ giãy giụa.
"Quá độc ác."
Trái tim tôi run rẩy, ép mình phải nhìn vào những bức ảnh trên tường.
Trong các bức ảnh, người bị giết theo đủ cách khác nhau. Điểm giống nhau duy nhất là tại hiện trường vụ giết người, bạn sẽ luôn nhìn thấy một chú hề với cái miệng rộng, môi đỏ chót.
Gã vui vẻ hả hê, cười toe toét, ngay cả giọt lệ nơi khóe mắt cũng không thấy rõ.
Thật khó tin khi một người lại có sở thích như vậy, không chỉ tàn nhẫn, máu lạnh, lại còn coi di ảnh của người chết là một loại minh chứng và kỷ niệm.
“Mức độ vặn vẹo tâm lý của người này đứng hạng 3 trong tất cả những tên tội phạm mà tôi từng thấy." Câu này không phải tôi nói, mà đến từ comment trong room livestream, Socrates Biện Luận Giả nhìn thấy cảnh nhà máy sản xuất sáp dưới lòng đất ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561803/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.