"Tìm được Tiểu Phượng rồi? Giờ anh đang ở đâu?" Vẻ mặt của tôi thay đổi, nói to; toàn bộ người trong tiệm cơm đều có thể nghe rõ.
”Phố buôn bán ở ngoại ô thành Bắc, nhanh! Bọn họ đã phát hiện ra tôi!" Cổ tiên sinh nói xong liền cúp máy, chỉ còn nghe tiếng tíc tíc, trong tim tôi như có một dòng máu đang trào dâng.
Giang biên yên hoa lạc mịch*, nửa câu chưa nói được với Tiểu Phượng giờ vẫn còn mắc kẹt trong cổ họng của tôi.
(*yên hoa: hoa vừa nở rộ/hoa khói: hai bên bờ sông người ta đốt rẫy, khói bay lên trên nền trời xanh nhạt
*giang biên yên hoa lạc mịch: cảm giác cô đơn khi đứng bên bờ sông nhìn ngắm cánh hoa vừa nở rộ)
"Rốt cuộc tìm được!"
Tiểu Phượng bị Lộc Hưng bắt đi, tuy tôi rất ít khi tỏ ra lo lắng, nhưng trong lòng thường xuyên nhớ nhung cô gái mỹ lệ, yếu đuối, thê thảm đáng thương ấy.
Sở dĩ tôi không đi tìm kiếm, chỉ bởi vì lý trí nói cho tôi biết không nên phí sức, phí thời gian.
Tiểu Phượng là người thứ 7 Lộc Hưng muốn giết. Trước khi Thiết Ngưng Hương chết, tính mạng em ấy sẽ không bị nguy hiểm, tôi chỉ cần bảo đảm an toàn của Thiết Ngưng Hương, thì tương đương với gián tiếp bảo vệ Tiểu Phượng.
Em bị Lộc Hưng bắt đi, tìm được em độ khó quá lớn. Phải biết cảnh sát đã truy nã Lộc Hưng thời gian dài như vậy, gã vẫn có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, trong này tất có đạo lí riêng của nó.
Tôi không đi tìm em vì một nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561773/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.