Người ăn mày để lại câu đố chữ, ám chỉ một chữ "Quỷ" như thế. Chữ đó được giấu dưới một cái bát úp xuống, nếu so sánh cái bát này là ngôi nhà của Hoàng Lam, vậy điều mà người ăn mày muốn biểu đạt đã quá rõ ràng.
"Trong nhà có quỷ."
Bí mật cách đây 20 năm đã được giải khai, khiến sống lưng Hoàng Lam ướt đẫm: "Chẳng lẽ chúng tôi luôn sống cùng một vật bẩn thỉu nào đó hay sao?"
Tôi rất muốn an ủi cô ấy một câu, nhưng sự thật đã ở trước mắt, mọi lời nói đều quá muộn màng: "Kết hợp với hành động người ăn mày vội vã rời đi sau đó, không thèm nói thêm câu này, chỉ sợ là ông ấy không muốn dính dáng đến phiền toái này. Chỉ do mẹ của cô có tấm lòng lương thiện, nên kẻ đó có lòng nhắc nhở. Đáng tiếc, mọi người khi đó không thể phát hiện ra."
Hoàng Lam im lặng một láng, rồi lấy một tấm danh thiếp từ ví da ra: "Tạm thời, tôi sẽ không tin chuyện ác quỷ làm loạn. Cũng có thể tên ăn mày đó là do Hoàng Bá Nguyên thuê đến, để ép mẫu thân nổi điên."
"Nếu là kẻ được thuê đến, chắc chắn không đưa ra câu nhắc nhở tối nghĩa đến vậy." Tôi định phản bác, nhưng có vẻ người phụ nữ trước mặt này đã nhận định tất cả những thứ này đều có quan hệ với cha mình. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cô ấy đã xuất ngoại mấy năm nay, tư tưởng không thể nào chấp nhật những thứ khó hiểu liên quan đến vấn đề linh dị.
"Đây là danh thiếp của tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561687/chuong-120.html