Nét chữ trên tờ giấy màu vàng được viết rất vội, khá là khó đọc trong bóng tối này. Tôi sờ đầu Y Y, hỏi nhỏ nhẹ: “Y Y, âm Y trong tên của con viết ra mặt chữ, có phải là ‘chữ số 01’ hay không? Trong dãy số 01, 02, 03, 04 đó?”
“Dạ không phải, chữ Y trong tên của con là ‘y nguyên’ hoặc ‘y theo’, chứ không phải âm viết của chữ số 01.”
“Vậy, còn có thể cho chú xem coi, trong ba lô của con có chứa đồ gì vậy?”
Thấy tôi quyết tâm muốn xem cho bằng được, Y Y cũng lần khần một chút, rồi kéo phọt-mơ-tuya ra.
Ngoại trừ sách giáo khoa và bức ảnh chụp cùng người mẹ ra, tôi trông thấy vài tấm bưu thiếp khác, chữ ký trên bưu thiếp đều cùng một cái tên – Thiết Ngưng Hương.
Tôi xem hết tất cả những tấm bưu thiếp kia, địa chỉ người gửi chính là phân cục công an thành phố. Tấm bưu thiếp được gởi gần nhất chính là ngày hôm qua.
“Y Y, sao chú không nghe con nhắc về ba của con?”
“Ba của con ly dị mẹ hồi con còn bé xíu. Ba đi Quảng Châu rồi, thỉnh thoảng mới gởi thư về cho con và mẹ, kèm theo một số tiền.”
“Trước khi mẹ con đi, mẹ con có căn dặn gì không?” Tôi nheo mắt lại, đây chính là vấn đề chân chính mà tôi muốn hỏi. Cô bé này đi tìm mẹ lúc nửa đêm, lại giải thích rằng mẹ mình đã đi đâu đó, rồi bảo lên xe buýt đi đến trạm cuối là có thể gặp mặt. Trong cùng khoảng thời gian ấy, tôi lại tiếp nhận một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561629/chuong-62.html