Dịch: Vạn Cổ
***
Bị định tội tấn công cảnh sát, tôi bị nhốt tại cục cho đến chiều mới được thả ra.
Tôi không quay về phố Đinh Đường, mà ghé tiệm hoa quả mua một giỏ trái cây rồi chạy nhanh đến nhà của chú Hoàng.
Tôi bắt buộc phải trông thấy di vật còn lại của ông lão ấy. Trường hợp của chú ấy và Hoàng Quan Hành khác nhau. Một tên là công tử con nhà giàu, chỉ sống nhờ cái thứ hạ bộ bên dưới, trong khi kẻ còn lại chính là một "học sinh trường cảnh sát", nắm vững kiến thức cơ bản của cảnh sát hình sự, lại thiện về suy luận chân tướng.
"Hy vọng mình đến kịp."
Tôi gõ nhẹ cửa nhà, bèn thấy một bà cụ hơn 60 tuổi ra mở cửa.
"Cháu là cảnh sát tại phân cục. Ông nhà xảy ra chuyện như thế, bọn cháu cũng rất đau lòng. Do đó, cháu đại diện đến đây thăm bà một lát."
Cả ngôi nhà tràn ngập nỗi bi thương, bà cụ mời tôi ngồi xuống ghế sô pha, rồi pha cho tôi một tách trà.
"Bà ơi, mong bà đừng quá đau lòng." Tôi không hề uống tách trà trên bàn, mà đứng dậy, bước đến hỏi: "Bà cho cháu tham quan căn phòng của chú Hoàng khi còn sống được không ạ?"
"Được chứ sao không!"
Trong ngôi nhà này, chú Hoàng có một căn phòng riêng khoảng hai mét vuông vức, bên trong là các loại sách trinh thám, tài liệu học tập tại trường cảnh sát. Từ đó chứng tỏ ông chú này rất thích thú với tác vụ điều tra phá án.
Tôi không dám tùy tiện chạm vào, mà dùng mắt liếc qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-sieu-kinh-di/1561608/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.