Chương trước
Chương sau
Hermann không ngờ học trò cưng và bạn mình lại thích cùng một streamer, tính tình Meg lạnh lùng trước giờ, nhưng đối phương vẫn còn trẻ, Hermann cứ nghĩ cô thích loại streamer thịnh hành bây giờ.

Ông nhớ đến mấy người trẻ tuổi cứ thích phô triển sức mạnh, lộn xộn đủ thứ, Hermann còn nhớ con trai của một người bạn không chịu thừa kế gia sản mà cứ đòi làm streamer, bạn ông chưa kịp đuổi đã tự bỏ nhà ra đi.

Thanh niên ai mà chẳng năng nổ.

Hermann nghĩ đó là nhiệt huyết tuổi trẻ cho nên không hứng thú quá nhiều với livestream bây giờ.

Nhưng ông hiểu rất rõ bạn thân Lorraine của mình.

Bắt tay vào nghiên cứu về giống loài từ thời đại học, tốt nghiệp thì theo thầy vào viện nghiên cứu Liên giống loài làm trợ lý, sau đó từng bước từng bước lên viện trưởng, tất cả đều dựa vào năng lực và sự kiên trì.

Đến tận bây giờ Lorraine vẫn không kết hôn, chỉ chọn vài cô cậu thanh niên nuôi nấng, sau này ai có năng lực sẽ cho thừa kế vị trí của mình.

Bình thường ông ta thích tương tác với mọi người trên mạng, cũng vì thế mà có được nhiều tin tức mình muốn hơn.

Hermann không ngờ có ngày mình sẽ nghe được tin Lorraine thích streamer nào đó.

Tuy chưa xem livestream nhưng Hermann đã nhận định đối phương chắc chắn có sở trường gì đó, học thức uyên bác và rất thú vị.

Nghĩ đến đây, trong đầu ông xuất hiện hình ảnh một học giả tóc mai đã bạc, ánh nhìn sâu xa đứng sau khung cửa sổ.

Nghĩ thế, Hermann không còn mang tâm trạng tùy tiện như ban đầu, kính sợ nhấn vào trang cá nhân của streamer này.

Bây giờ cậu vẫn chưa livestream, trong trang chỉ có mười mấy video quay lại, ava là một cục tròn màu nâu, Hermann bị Lorraine lải nhải mấy chục năm mà vẫn không nhận ra đây là loài gì.

... Không, cũng không phải không giống, nguyên hình streamer này khá giống đám cướp biển hải cẩu.

Nhưng lông hải cẩu không dài thế này, đối với hải cẩu, ấn tượng của Hermann dừng lại ở người đứng đầu của loài này - một con hải cẩu hói hung ác.

Cục tròn này dễ thương hơn hải cẩu nhiều.

Hermann đá văng suy nghĩ trong đầu, tùy tiện nhấn vào một video quay lại.

Mở đầu video là một người máy, Hermann nhìn ra thiết kế của người máy thuộc về mấy chục năm trước, người máy trên thành phố được nâng cấp rất nhanh, số lượng người máy loại này bây giờ không đến một trăm, nhưng streamer này vẫn đang xài.

Xem ra, đối phương chắc chắn là một người khá lớn tuổi, thích hoài cổ.

Hermann vừa nghĩ thế, người máy trong video đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía máy quay, lúc nhìn thấy người máy này, ông luôn cảm thấy nó đang rất vui.

Một chất giọng đầy trẻ trung vang lên: "Tiểu Thất, mở hồ bơi ra giúp tôi với."

Người máy trong màn hình cử động, nhấn mấy cái nút trên tay, một chiếc hồ bơi xuất hiện trong góc màn hình, Hermann bất ngờ, không ngờ người máy loại này còn có được quyền quản lý chuyển đổi dụng cụ trong nhà.

Người ông muốn xem chưa xuất hiện, nhưng bây giờ chỉ mới hai phút, Hermann liếc nhìn thời gian, bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Lúc ông đang uống cà phê, máy quay chuyển hướng, hồ bơi và thiếu niên chân trần đứng trên bờ xuất hiện trong ống kính, đôi mắt cậu nhìn máy quay trong trẻo sáng ngời, mái tóc hơi xoăn không biết tại sao lại dính vài giọt nước, cậu mặc áo ngắn tay và quần ngắn, để lộ tay chân thon gầy, trong lòng là một nhóc cún con trông khá giống cục tròn trên ava.

Có lẽ là con trai của streamer.

Hermann thờ ơ nghĩ.

Giây tiếp theo, ông nghe cậu chàng trong video nói: "Chào mừng mọi người đến với livestream của Tháp Tháp, nội dung hôm nay là..."

Hermann vừa nhấp ngụm cà phê, nghe cậu nói xong thì phun hết ra ngoài.

Cà phê xuyên qua màn hình ba chiều rớt xuống thảm, người máy vệ sinh trong phòng làm việc im lặng đi đến xử lý sạch sẽ, lau sạch cả vết cà phê dính trên giày ông.

Hermann không nhúc nhích, nhìn cậu thanh niên trong video, kinh ngạc đến mức mất khả năng ngôn ngữ.

Đây chính là livestream của Tháp Tháp? Ông cứ nghĩ Tháp Tháp là tên của thú cưng nhà học giả này, kết quả đây chính là livestream của Tháp Tháp, còn Tháp Tháp là một cậu chàng tuổi không lớn.

Hình tượng học giả trong tưởng tượng tan thành mây khói, Hermann không hiểu nổi ông bạn già của mình hoài xuân khi nào.

Đôi mắt tan rã nhìn màn hình, Hermann vừa định gọi điện thoại cười nhạo bạn thân, lại nghe streamer nói muốn xuống nước, cục tròn ngoài ava đột nhiên xuất hiện trong đầu, tay Hermann khựng lại vài giây, sau đó trơ mắt nhìn thiếu niên cao lớn biến thành một cục tròn ngay khi chạm vào nước, rồi cứ thế lao ùm xuống hồ bơi.

Chân sau cục tròn rất dài, lúc nằm trên mặt nước, hai chân lần lượt chồng lên nhau, cơ thể hơi ưỡn lên, để lộ lớp lông trắng trên ngực, hai chân trước bế nhóc con, đặt nó lên ngực không dính nước, sau đó giơ chân xoa mặt, tạo thành hai cái hố mềm mại.

Có vài người khi cười sẽ có lúm đồng tiền, lần nào Hermann nhìn thấy cái lúm trên má người ta cũng muốn giơ tay chọt.



Bây giờ streamer này tự tạo cho mình hai cái "lúm" lớn như vậy, hơn nữa trông có vẻ sờ rất đã.

Hermann:!!!

Ông hơi tức giận, tại sao không phải kiểu xem ngôi thứ ba, vậy là ông có thể sờ hai cái lúm kia rồi!

Bây giờ chỉ có thể nhìn chằm chằm nó từ góc độ của một con cún.

Tức!

Tức thì tức nhưng mắt ông vẫn nhìn chằm chằm màn hình, không hề có ý định thoát ra.

Ngay lập tức, Hermann vui lên ngay, vì streamer bắt đầu xoa cún con, rốt cuộc ông cũng cảm nhận được chỗ tốt của chế độ này, có chung cảm nhận với cún con, ông cảm nhận cái eo muốn rỉ sét đến nơi của mình được xoa bóp rất thoải mái, chỉ muốn thở dài một tiếng.

Tay nghề của streamer rất tốt, liên tục xoa vị trí cổ và eo, ôi... đã quá!

...

Meg đến nộp bài tập, không ngờ thầy không có ở đây, Hermann là một kẻ cuồng thí nghiệm, nếu không phải có vợ, sợ bị vợ chửi thì ông đã cắm trại ở phòng thí nghiệm rồi.

Trưa chắc chắn Hermann sẽ không về.

Meg chưa từng gặp chuyện này, cau mày lo lắng gõ cửa, nhỏ giọng hỏi: "Thầy, thầy có ở đây không ạ?"

Bên trong vẫn không vang lên bất kì tiếng bước chân nào.

Nhớ đến thầy năm nay đã 180 tuổi, cộng thêm tháng ngày thí nghiệm như điên, thường xuyên thức đến rạng sáng, Meg biến sắc, cầm thùng rác bên cạnh lên chuẩn bị đập cửa.

Bên trong bỗng vang lên tiếng của thầy cô, khàn khàn trầm trầm: "Meg, có chuyện gì?"

"Thầy, thầy bệnh ạ?"

Vì để không phát ra tiếng động kì cục, Hermann bỏ cái tay đang che miệng xuống, trên mặt còn có dấu tay đo đỏ, ông không chú ý, đứng lên đi mở cửa.

Thờ ơ nói: "Thầy không sao."

Hermann cúi đầu nhìn xấp giấy trong tay Meg, biết mục đích của đối phương là gì bèn cười khẽ, nụ cười này hơn cứng, khi nãy cười hơi nhiều làm cơ bắp trên mặt khá đau, nhưng ông không nhận thấy điều đó, còn cười hiền hòa với Meg, sau đó nhận xấp giấy kia.

"Đưa thầy, làm thí nghiệm lâu vậy rồi, em có thể nghỉ một chút, lát thầy xem xong sẽ gửi cho em."

Meg nhìn chằm chằm dấu tay trên mặt thầy mình, còn có nụ cười cứng đờ của ông, biểu cảm nghiêm túc lên, gật đầu rồi dạ một tiếng.

Chờ Hermann vào, còn chưa kịp mở video ra xem tiếp đã nghe một tiếng rầm lớn.

Meg giơ kiếm ánh sáng đứng trước cửa, cảnh giác nhìn chằm chằm ông, phát hiện bên trong không có ai mới chạy vội đến: "Thầy đừng sợ, em báo cảnh sát rồi!"

Hermann: "???"

Ông dở khóc dở cười, cảm nhận được ngại ngùng lâu rồi không thấy, già cái đầu rồi mà còn xem livestream đến mức này, Hermann chỉ có thể viện cớ gạt Meg, sau đó gửi tin nhắn trách móc sang cho Lorraine, trách bạn tốt tại sao lại gửi livestream cho ông lúc này, còn không nhắc nhở ông.

Lorraine nghe được chắc sẽ cười rụng răng.

Quả nhiên Lorraine cười đến mức xém gãy mất răng cửa, may là ông ta đang đeo răng giả nên không dễ rơi đến vậy, nhưng ông ta vẫn cười nhạo bạn tốt mình rất lâu.

Cười xong mới hỏi: "Ông không nhận ra gì à?"

Hermann hắng giọng, không lẽ lại nói mình u mê đến mức quên luôn mục đích ban đầu: "Tôi thấy cậu chàng này rất tốt."

Nhớ đến cục tròn kia, ông gật đầu khẳng định.

Lorraine: "... Thật ra tôi cũng thấy vậy, nhưng mà ông nhìn ra được nguyên hình của Tháp Tháp là loài gì không?"

"Tôi thấy khá giống hải cẩu." Nghĩ đến cái tiếng xấu cướp cạn của cái gia tộc này, thật ra cũng không muốn liên tưởng Tháp Tháp đáng yêu với bọn họ lắm.

Lorraine: "Bọn họ chỉ trông giống nhau mà thôi, không có quan hệ gì với nhau cả."

"Trước đây tôi cũng nghi ngờ có khi nào cậu ấy là hải cẩu biến dị hay không, nhưng tôi càng xem lại càng thấy giống loài khác." Nói đến đây, Lorraine hưng phấn xoa tay, giơ hình lên cho ông xem.

Hermann nhìn tấm hình vẽ tay nhìn không ra đâu là mắt đâu là mũi của Lorraine.

"..." Giống vẽ bậy hơn đấy.

Lorraine còn hỏi: "Giống không, ông thấy giống không, có phải giống lắm hay không?! Ông so sánh giữa nguyên hình của Tháp Tháp khi đang livestream với tấm hình này đi, giống như ảnh chụp luôn ấy!"

Chiến tranh liên miên nhiều năm, tài liệu về nhiều loài đã biến mất, các loài còn tồn tại đã thế, đừng nói đến các loài đã tuyệt chủng.

Rất nhiều loài ngay cả hình ảnh cũng biến mất, rái cá cũng vậy.

Vì vậy Lorraine mới vẽ ra, bởi vì năng lực đặc thù của ông ta, bản thân ông ta khá may mắn, chứng cuồng bạo không khiến ông ta đau đớn, nó mang đến cho ông ta năng lực tưởng tượng dựa trên chữ viết.

Lorraine đã sớm đọc thuộc nhiều loại sách khác nhau, khắc sâu những gì miêu tả về rái cá vào đầu, ngay khi nhìn thấy Yến Tháp, ông ta còn tưởng được nhìn thấy các con chữ xé sách ra ngoài.

Tiếc là ông ta vẽ xấu như quỷ.

Có thể vẽ rái cá đáng yêu thành thứ ba má người ta nhìn còn không ra.

Hermann bị ông ta tẩy não, thật sự có thể thấy vài đặc điểm tương tự với Yến Tháp trong bức tranh kia.

Ví dụ vóc dáng tròn trịa kia.

Lorraine kiên quyết cho rằng streamer Tháp Tháp chính là rái cá đã tuyệt chủng từ lâu, Hermann tin vào trực giác của bạn mình, nhưng vẫn khịa một câu: "Sao không nghĩ là hải cẩu?"

Mặc dù người thú loài hải cẩu hung hăng nhưng lúc còn nhỏ khá giống streamer Tháp Tháp, một cục lông xù, đáng yêu đến mức muốn ôm ngay vào lòng.

Lorraine: "Không có đâu, ông đừng hòng dọa tôi, tôi sẽ tìm cơ hội đi chứng minh!"

Ông ta rất kiên định với kết luận của mình, nhưng không có gì chứng minh, ông ta đã thử liên lạc với Yến Tháp ở làn đạn mấy lần nhưng Yến Tháp không nhìn thấy, làm ông ta sắp chết vì nôn nóng rồi đây.

Lorraine nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy không ổn, phải dùng thủ đoạn đặc biệt thôi.

- --

Tối đầu tiên Mập Mạp đến, Yến Tháp nhức đầu đứng trước cửa phòng khách, nhìn căn phòng như bãi chiến trường, đèn treo trên trần nhà lảo đảo muốn rớt, husky bé tí đứng trước mặt muốn xáp lại gần nhưng bị cún con chê bai đẩy ra.

Thấy Yến Tháp nhìn mình, nhóc trắng đen ngoắc đuôi lấy lòng, khuôn mặt tròn vo và cơ thể ú na ú nần, đáng yêu chết được, mặt Yến Tháp lập tức dịu đi.



Nhóc trắng đen nhạy bén phát hiện ánh mắt của cậu thay đổi, vui vẻ "áu" một tiếng.

Đèn trần lắc lư sau đó rắc một tiếng, rớt xuống đất bể nát bét.

Nhóc trắng đen: "..."

Yến Tháp: "...."

Im lặng chính là ánh mắt thẹn thùng của husky tối nay.

Nhưng vô dụng.

Yến Tháp cứ nghĩ cún con nhà mình sẽ có thêm bạn, nhưng nhóc trắng đen dư thừa năng lượng đi phá đồ, thực tế đã tàn nhẫn cho cậu một bạt tai.

Để cậu nhận ra, cái tiếng thơm "trùm phá nhà" nhà nhà người người đều biết của husky không rơi từ trên trời xuống.

Phòng khách đã không thể ngủ, Yến Tháp không muốn trễ thế này rồi còn bắt Tiểu Thất dọn phòng, mặc dù người máy làm loáng là xong.

Nói thật, Yến Tháp cứ có cảm giác thuê lao động chưa đủ 18 tuổi ấy.

Hơn nữa lúc Tiểu Thất sạc điện cũng giống với bọn họ đi ngủ, cậu không muốn làm phiền Tiểu Thất ngủ.

Yến Tháp bất đắc dĩ ngồi xổm xuống gõ đầu nhóc trắng đen: "Tối nay ngủ chung với anh đi."

Cậu vừa dứt lời, cún con bên cạnh đã chủ động bước đến, đặt mông đẩy nhóc kia ra, thân mật cọ bắp chân Yến Tháp, còn đứng lên, đặt hai chân lên đầu gối Yến Tháp, đầu nhỏ đặt lên chân, đôi mắt ướt nhẹp nhìn cậu, đáng yêu đáng thương hơn nhóc trắng đen biến cái phòng thành bãi chiến trường.

Yến Tháp bế nó lên, hôn một cái: "Cực cho bé Al rồi."

Cún con được hôn choáng váng nghĩ: không cực chút nào, dù sao cũng có phải nó phá nhà đâu.

Nó lại choáng váng nghĩ tiếp, ngày nào đó nó sẽ đuổi con chó phá hoại này ra khỏi nhà.

Yến Tháp sẽ của một mình rắn thôi.

Nhóc trắng đen hoàn toàn không biết sự hiểm ác của cún con, thấy nó nằm ngoan trên đầu gối Yến Tháp như vậy bèn dùng cơ thể đầy thịt của mình muốn đẩy con chó cỏ âm hiểm kia ra.

Chó cỏ âm hiểm chính là biệt danh nhóc trắng đen đặt cho cún con sau khi trải qua một buổi sáng đầy vất vả và gian truân.

Nó hùng tâm tráng chí nghĩ, một ngày nào đó, nó sẽ danh chính ngôn thuận đá văng con chó cỏ kia đi, sau đó Yến Tháp là của một mình nó!

Nghĩ thôi đã thấy vui!

Hai con chó có cùng suy nghĩ nhìn nhau, trong mắt là quyết tâm bùng cháy.

Đến khi bọn nó sắp nhào vào nhau đến nơi, Yến Tháp bế cả hai lên, mỗi bên một con, bên phải nhóc trắng đen bên trái cún con, cún con gầy hơn nhóc trắng đen, nhưng lại nặng hơn nhóc kia rất nhiều.

May mà sức Yến Tháp lớn, bế hai đứa mà như bế hai chiếc xe tăng mini ấy.

Cậu không nhịn được cúi đầu hít một hơi thật sâu trên người cả hai, cả hai đều được cậu tắm táp sạch sẽ, còn thơm mùi vải ngọt ngào nữa.

Gần đây Yến Tháp ăn vải hơi nhiều, ngửi hai nhóc một chút, quyết định đổi sang đào.

Yến Tháp bế cả hai vào phòng ngủ, đặt bọn nó vào chung một chỗ, sau đó đi tắm.

Chờ cậu đi rồi, nhóc trắng đen bốn chân chĩa lên trời nằm im không nhúc nhích hưng phấn xoay người bật dậy, nhảy tới nhảy lui trên gối đầu.

Đây là giường của Nắm Tròn! A! Đây là gối của Nắm Tròn! A, sao bên này có mùi lạ vậy.

Nhóc trắng đen cúi đầu ngửi, có lẽ là của cừu con, bây giờ cừu con đi rồi, nơi này là thiên hạ của husky!

Husky hưng phấn đến mức nhảy cỡn lên, răng cũng hơi ngứa, tâm trạng hào hứng khiến nó không yên nổi, nhưng lại không muốn cắn xé đồ đạc trong phòng Yến Tháp, nên đành nằm trên giường vẫy đuôi điên cuồng.

Cún con bên cạnh đề phòng nó nổi điên liếc mắt trông sang.

May mà nó không phải chó, chó chính là loại sinh vật ngu si như vậy đấy (tham khảo từ thứ đen trắng ngu ngốc).

Cún con lười quan tâm cách nó vui mừng, nhưng nếu con chó ngu này dám làm hư đồ đạc trong phòng của Yến Tháp, cún con lạnh lùng nhìn, liếm chân, móng vuốt sáng lóa lên.

Nhìn nhóc kia tự chơi mà vẫn vui rất vui, thậm chí cún con còn suýt bị nó đạp trúng mấy lần, thật sự không hiểu tại sao có thể chơi với đuôi của mình hăng say đến vậy.

Cún con im lặng nhìn đuôi của mình, hơi trầm tư.

Hình như đuôi của nó chỉ dùng để giết người.

...

Không hiểu sao, cún con lại muốn nhìn thấy Yến Tháp, tai nó lắng nghe tiếng nước róc rách trong phòng tắm, bình tĩnh nhảy xuống giường, vỗ cửa phòng tắm.

Yến Tháp sống trong thế giới lloài người đã quen, mặc dù biết mình không bẩn, nhưng ngày nào cũng phải tắm.

Còn hai nhóc thích tắm lúc nào cũng được.

Nhóc trắng đen mới đến, Yến Tháp vẫn chưa tìm hiểu sở thích của nó, nhưng cậu biết cún con rất thích tắm, chính xác là rất thích nghịch nước.

Lúc cửa bị gõ, Yến Tháp đoán được là cún con ngay.

Cửa được mở ra một khe nhỏ, cún con bên ngoài ôm tâm trạng gõ thử bất ngờ vô cùng.

Mặc dù nó rất thích Yến Tháp, nhưng nó chỉ mới thấy lúc đối phương biến sang hình thú rồi xuống nước, chứ chưa bao giờ thấy đối phương dùng hình người để tắm.

Là một người thú đã trưởng thành, yêu ghét rõ ràng.

Ngày xưa nó không thích ai, bây giờ, nó....

Trong chớp mắt suy nghĩ kia xẹt qua, cún con lập tức đẩy cửa đi vào, thuận tiện đóng cửa lại chặn nhóc trắng đen ngu si muốn vào theo ngoài cửa.

Rõ ràng nhóc trắng đen muốn vào chung nhưng lại không dám đập cửa, nó sợ mình quá sức, phá nát cửa nhà Nắm Lông.

Hơi nóng bốc lên trong phòng tắm khiến tầm nhìn bị hạn chế, cún con chạy lại mấy bước, như đã phá vỡ làn sương mù trước mặt thành công, một chiếc bồn tắm lớn xuất hiện trước mặt nó, một con rái cá nằm bên trên, đầu đội mũ tắm, hai chân đang bôi xà bông lên người, xoa được rất nhiều bọt trắng mềm mại hệt rái cá.

Cục mềm nghe tiếng bước chân của cún con thì híp mắt ngoắc tay với nó: "Bé Al, lại đây tắm với anh nè~"

Cún con: "..."



Sao không giống nó nghĩ?!

Cún con bị dội một gáo nước lạnh thì uể oải, thấy nước cũng không hào hứng lắm.

Yến Tháp chờ thật lâu vẫn không thấy cún con lên, cậu mở mắt ra nhìn nó thì thấy một con cún con ỉu xìu.

Cậu hiểu ngay, cười bảo: "Cao quá nên em không lên được à?" Yến Tháp rửa hết bọt trên chân sau đó bế cún con lên, chấm lên chóp mũi và mi tâm của nó hai chấm bọt trắng.

"Không sao, anh bế em lên."

Yến Tháp vừa nói vừa phì cười nhìn bọt xà bông trên mặt cún con.

Cún con: Tự kỷ.JPG

Nhưng được hít Nắm Lông cũng không tệ lắm, cún con vỗ nước, chôn mặt vào cổ Yến Tháp, hai chân lơ đãng đạp lên bộ lông thấm nước nên mềm nhũn của Nắm Lông.

Hai người tắm táp trong phòng, thầy Yến không nghe thấy tiếng gõ cửa, thỉnh thoảng cún con sẽ ngẩng đầu khinh bỉ nhìn cánh cửa.

Mặc dù tinh thần lực của nó bị thương nhưng vẫn có thể chặn tiếng ồn tạm thời, con chó ngu kia chắc chắn không biết.

Hai đứa nhỏ trong nhà không ai là hàng thật, cún con bắt đầu phiền lòng.

Sống chung với Yến Tháp từng đó thời gian, sao nó không biết Yến Tháp thích lông xù đến mức nào chứ, càng nhiều lông càng thích, càng đáng yêu càng thích.

Cún con nghĩ đến nguyên hình của mình, không có lông thì thôi đi, ngay cả bế vào lòng cũng khó, hơn nữa đuôi gãy, đầu lại có sẹo, không lông mà còn xấu.

... tự kỷ.

Yến Tháp tắm cho mình và cún con thơm phức, cậu biến về hình người, vui vẻ ôm cún con ra ngoài, vừa mở cửa, nhóc trắng đen đã vọt đến như một quả pháo, đu trên chân cậu hú hét.

"Sao cậu không để ý tới tôi?!"

"Sao không mở cửa!"

"Cậu làm gì với con chó cỏ này bên trong! Hú!"

....

Nhóc gào khóc trách móc, còn dùng tinh thần lực để nói chuyện, khóe miệng cún con nhếch lên, giấu luôn những gì nó nói.

Vì vậy Yến Tháp chỉ có thể nghe được tiếng gào khóc như hát.

Yến Tháp xoa đầu nhóc: "Mập Mạp có năng khiếu làm ca sĩ lắm nè."

Nhóc trắng đen: "?"

Nhóc không phải ca sĩ, nhưng nếu Yến Tháp đã nói vậy, nhóc trắng đen thật sự suy nghĩ.

... bỏ đi, ngũ âm không hoàn chỉnh!

Chỉ vài giây mà husky đã quên mất chuyện bị nhốt ngoài cửa, nhóc mong đợi nhìn Yến Tháp ngồi lên giường, bế hai bé chó lên đặt ở hai bên, còn đắp chăn cho cả hai.

Yến Tháp dịu dàng hỏi: "Anh phải tắt đèn rồi, Mập Mạp có sợ bóng tối không?"

Nhóc trắng đen thè lưỡi liếm cổ tay cậu.

Một tiếng tách vang lên, căn phòng tối đi, Yến Tháp vỗ nhẹ hai đứa, cậu ngáp một cái, nhắm mắt. Trước khi ngủ, Yến Tháp còn dùng tinh thần lực bọc hai đứa nhỏ lại theo thói quen, để tụi nó có một giấc ngủ thật ngon.

Đây là lần đầu tiên nhóc trắng đen ngủ sớm đến vậy, Yến Tháp hình như có phép thuật hay sao đấy, cậu nhẹ nhàng chải chuốt năng lượng quá dư thừa của nhóc, làm nhóc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn há miệng ngáy.

Cún con cau mày chui vào lòng Yến Tháp.

Nửa đêm, cún con lại biến về nguyên hình, nó duỗi người, chuẩn bị bò lên cổ tay Yến Tháp, bỗng nhiên cảm nhận chăn có động tĩnh gì đó, bèn ngẩng đầu nhìn.

Một cái đầu chó nhìn sang, im lặng nhìn chằm chằm đôi mắt bé tí của nó.

- --

Ngọc Thụy: Huhu mọi người ơi, giờ mình mới biết viện trưởng tên Lorraine chứ không phải Ryan, huhuh mình xin lỗi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.