Ninh Vân Dập vẫn duy trì động tác nâng minh chủ, nghiên đầu ngoài ý muốn nhìn phó minh chủ bên cạnh.
Phó minh chủ bị động tác nghiên đầu nhìn của y làm cho sửng sốt: " Ân nhân, có vấn đề gì sao?"
Trong lòng lại là có loại cảm giác vi diệu, người này...... Hay là quen biết hắn?
Đối ngoại hắn vẫn luôn sử dụng dụng cụ biến đổi âm thanh, chỉ có những lúc đối mặt với Minh chủ mới dùng âm thanh thật của chính mình. Lúc này đây, vì đối phương đã cứu mọi người, nếu không nhờ đối phương có thể bọn họ đã bị diệt đoàn.
Đối với ân nhân cứu mạng, phó minh chủ tất nhiên là không giấu giếm tâm tư.
Lại không nghĩ rằng, ân nhân đây lại...... quen biết chính mình?
Nhưng mấy năm nay hành tẩu bốn phương, hắn chưa bao giờ gặp qua cao nhân lợi hại đến nổi khiến người kinh ngạt cảm thán như vậy.
Ninh Vân Dập lại nghe xong một câu này, da đầu hoàn toàn tê rần.
Không phải ảo giác, vị phó minh chủ trước mặt này, vị phó minh chủ duy nhất sống sót, vậy mà lại là....Vưu Tư??
Là vị tóc đen mắt đen đã gặp qua không lâu trước đây ở trong cung, vị thiếu gia chủ Hermann luôn tản mát ra bệnh trạng tuỳ thời đều có khả năng nổi điên kia...
Trong lén lút lại là sứ giả chính nghĩa cứu mạng Bán thú nhân?
Này cũng quá tương phản rồi, cảm thấy thật không thể tin nổi.
Sau lớp mặt nạ Vưu Tư cũng đã hiểu, ân nhân thật sự biết hắn, thậm chí từ thanh âm nhận ra thân phận của hắn.
Vưu Tư một lần nữa sử dụng biến thanh, tiếng nói trầm thấp nghẹn ngào vang lên: "Đêm nay đa tạ ân nhân cứu giúp, 50 người chúng ta thiếu ân nhân 50 tánh mạng. Ta nguyện ý không hỏi nguyên do không tiếc đại giới vì ân nhân làm 50 điều kiện."
Đã là nhận ra, vậy ân nhân cũng biết được với thân phận hiện giờ của hắn, có thể làm được rất nhiều chuyện.
50 điều kiện tạ lễ, chẳng khác nào đem mạng hắn tặng không cho đối phương.
Ninh Vân Dập cũng không nghĩ tới đối phương lại lấy ra hứa hẹn lớn như vậy, lần đầu nhận thức rõ được mức độ điên của vị thiếu gia chủ trước mặt này.
Không hổ là điên lên ngay cả chính mình đều giết, hắn thật sự không để bụng chuyện sinh tử của chính mình.
Từ đêm nay đủ để nhìn ra được đối phương tận hết sức lực hao hết tinh thần lực cũng muốn cứu mấy Bán thú nhân này, hắn là thật sự muốn dùng mạng che chở Bán thú nhân, cho bọn họ một con đường sống.
Ninh Vân Dập tâm tình phức tạp, trong sách có viết mười mấy năm sau Vưu Tư lại lần nữa xuất hiện, bảo hộ Ninh Tinh Diệu cùng Aias.
Sở dĩ xuất hiện trễ như vậy, là vì đêm nay cứu người, bị trọng thương dẫn tới mười mấy năm sau mới quật khởi trở lại.
Ninh Vân Dập thở dài một tiếng: "Ngươi biết những lời này đại biểu cái gì sao?"
Vưu Tư sau lớp mặt nạ thấy không rõ biểu tình, thanh âm cũng là giả, lại mạc danh kiên định: "Ít nhất hiện giờ, chúng ta được ân nhân cứu mạng, bấy nhiêu đây Bán thú nhân vẫn còn được tự do, vẫn còn cơ hội tìm được một con đường sống."
Như vậy, ít nhất làm hắn cảm thấy hắn có thứ cần để ý, mà không giống như mấy năm nay, đôi tay dính đầy huyết tinh, bị bắt chém giết vì cầu mạng sống.
Thậm chí người xuống tay với hắn nặng nhất lại chính là người rất thân cận bên cạnh hắn.
Châm chọc cỡ nào a?
Ninh Vân Dập nghe ra ý nghĩ sau những lời nói này của hắn, trầm mặc thật lâu sau, nói: "Ngươi sẽ thành công."
Bán thú nhân, cho dù máu chảy trong người có một nữa là gen dã thú, nhưng như cũ vẫn là con người. Phải được hưởng thụ nhân quyền đồng dạng, chứ không phải bị xem thành vật chứ tinh thần lực cho đám mặt người dạ thú kia.
Bán thú nhân sống sờ sờ có thể biền thành hình người, không phải máy móc, mà có thất tình lục dục, cũng sẽ đau sẽ khổ sỡ như con người.
Vưu Tư ngoài ý muốn với lời nói chém đinh chặt sắt của y, đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng ngay sau đó bởi vì lúc trước hao hết tinh thần lực để mạnh mẽ chống đỡ, không nhịn được phun ra một búng máu.
Minh chủ sốt ruột đỡ lấy hắn: "Ngươi không có việc gì chứ?"
Nàng là bán thú nhân duy nhất trong liên minh biết thân phận của Vưu Tư.
Năm đó cũng là nàng trong lúc vô tình cứu hắn một lần, ai ngờ thiếu niên nhìn bên ngoài lãnh tâm lãnh phổi thậm chí ánh mắt nhìn qua lại chứa đựng tối tăm điên khùng này lại luôn giúp đỡ nàng cứu lấy đồng lại suốt mấy năm liền.
Nàng có cảm kích, nhưng đêm nay cũng thật sợ hãi, lần đầu nhận thức rõ ràng đến khoảng cách chênh lệch vũ lực.
Không phải đơn thuần chỉ bằng tinh thần lực, mà còn là khoa học kỹ thuật.
Chỉ một chiếc vòng, lại có thể khiến cho bọn họ không còn đường chạy trốn.
Có bao nhiêu châm chọc, cũng có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Ninh Vân Dập nâng lên tay, một luồng linh lực chữa trị quanh quẩn bốn phía Vưu Tư, thay hắn giảm bớt khó chịu do tinh thần lực bị hao hết dẫn đến tinh thần thức hải bị khô kiệt.
Một lần hai lần không có việc gì, số lần nhiều, sẽ dẫn phát tinh thần bạo động.
Vưu Tư trợn to đôi mắt khiếp sợ sau mặt nạ: "Ngươi không sợ chúng ta phản bội sao?"
Trên đời này thật sự có người một lúc tồn tại hai loại năng lực sao?
Không chỉ là cường giả tinh thần lực, lại còn là Trị Liệu Sư.
Ninh Vân Dập: "Ta cảm thấy một người có đánh cược mạng sống bản thân vì cứu mạng dị tộc, sẽ không phải kẻ phản bội."
Ít nhất mười mấy năm sau, Vưu Tư vẫn như cũ không có lựa chọn phản bội, cho dù cuối cùng liên minh bán thú nhân chỉ còn một người là hắn, hắn vẫn như cũ trước tiên lui về sau dưỡng tốt thân thể suốt mười mấy năm, một lần nữa xuất hiện vẫn chọn che chở những bán thú nhân kia.
Chỉ điểm này, liền đáng giá y cứu.
Minh chủ cũng bị Ninh Vân Dập nói cho cảm động, vành mắt phiếm hồng, đem mặt nạ trên mặt lấy xuống dưới, lộ ra một gương mặt trẻ tuổi, bởi vì dung mạo vẫn duy trì ở tuổi mới thành niên, nhìn không ra tuổi thật, nhưng từ ánh mắt kiên định lại trầm tĩnh của đối phương, tuổi khẳng định trên 30.
Minh chủ chắp tay một lần nữa tự giới thiệu: "Ân nhân, ta kêu Thụy Hổ. Hình thú là một con hổ sặc sỡ, đừng nhìn bề ngoài ta trẻ tuổi, thực chất ta rất nhanh thì 40 rồi."
Phó minh chủ bên cạnh trầm mặc một chút, theo minh chủ cũng giới thiệu: " Ta ở chỗ này gọi là Thuý Báo, không có hình thú."
Ninh Vân Dập khóe miệng trừu trừu, Thụy Báo? Đây là rõ ràng theo họ Thụy Hổ mà đặt tên a, còn có vừa nghe tên này lại nhớ tới cái tên Thuỵ Bảo, ha ha, nghe còn thấy thực vui mừng.
Thụy Hổ tò mò hạ giọng: "Ân nhân, ngươi có phải biết...... thân phận thật của Thụy Báo hay không?"
Ninh Vân Dập ừ một tiếng: "Từ âm thanh đại khái đoán được."
Thụy Hổ còn khá tò mò thân phận ân nhân, rốt cuộc nàng ở Chủ tinh trốn nhiều năm như vậy, thật đúng là lần đầu nhìn thấy người có thể đồng thời cùng hai cường giả cấp 3S đánh nhau, đối phương còn không kịp trở tay.
Cũng may Thụy Hổ biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, chạy tới nhìn xem đồng minh còn lại thương thế thế nào.
Ninh Vân Dập dứt khoát cũng cùng đi nhìn một cái, cũng may y ra tay kịp thời, lúc trước lại có Vưu Tư cùng Thụy Hổ che chở, trừ bỏ bị vòng áp chế vây khốn giãy giụa tạo ra ngoại thương cùng hao hết tinh thần lực ra, không có ai bị thương nghiêm trọng.
Ninh Vân Dập nghĩ đến hai con mèo trong nhà: "Bọn họ lần này nếu đã bày trận thế lớn như vậy vây bắt các ngươi, khẳng định sẽ có lần sau. Thời gian tới các người tốt nhất không cần ra ngoài."
Lại bị tận diệt, y nếu không đến kịp, muốn cứu bọn họ ra liền khó khăn gấp bội.
Thụy Hổ biểu tình ngưng trọng: "Chúng ta biết."
Lần này nếu không phải ân nhân giúp đỡ, sợ là giờ phút này hoặc là toàn quân bị diệt, hoặc là bị bắt sống đến khi đó sống không bằng chết.
Ninh Vân Dập lấy lý do có việc để Vưu Tư đưa y ra ngoài.
Vưu Tư nghĩ báo ân, hơn nữa cũng tò mò thân phận đối phương là ai, cất bước đi theo, trong đầu hắn cũng sơ lượt lại tất cả gương mặt đã gặp qua từ nhỏ đến lớn một phen.
Không có một người nào phù hợp.
Càng đừng nói đối phương còn có thể chỉ nghe hai câu nói đơn giản liền nhận ra thân phận của hắn, ít nhất đã nghe qua hắn mở miệng cũng có nghĩa là đã gặp qua hắn.
Phạm vi lại thu nhỏ lại một vòng, hơn nữa với giá trị vũ lực này, trong đầu hắn chỉ hiện lên một người phù hợp.
Nhưng thân hình...... Lại hoàn toàn bất đồng.
Ninh Vân Dập liếc hắn một cái: "Đừng đoán mò, ta không phải."
Vưu Tư: "Tuy rằng ta chưa gặp qua Tông Nguyên soái, nhưng từ thân hình tới xem... đúng là không phải, trừ khi Tông Nguyên soái có thể tuỳ ý thay đổi thân hình, nhưng không có khả năng. Ta không phải muốn nhìn trộm thân phận ân nhân, chỉ nói tới 50 điều kiện, là thật tình muốn báo đáp ân nhân."
Hắn tuy là người có thù oán tất báo, trả là trả gấp ngàn lần, những cũng có ân tất báo.
Huống chi, với thân phận con nối dõi thân sinh của hắn, vốn dĩ không cần tranh dành, dựa vào cái gì cả đám hưởng ké tiện nghi ở gia tộc Hermann kia lại dám nhằm vào hắn tra tấn hắn thương tổn hắn từ nhỏ đến lớn?
Nếu không phải hắn còn muốn vì liên minh Bán thú nhân làm thêm chút việc, hắn đã châm một mồi lửa thiêu sạch lâu đài Hermann, sạch sẽ, ai cũng đừng mơ chiếm.
Hắn đem chính mình lăn lộn thành đức hạnh này, dựa vào cái gì bọn họ chỉ nói một câu đây là truyền thống bồi dưỡng người thừa kế của gia tộc Hermann?
Rốt cuộc những năm tháng đen tối mà hắn chịu đựng đã qua đi, vốn dĩ cho rằng trên người hắn không có huyết mạch của gia tộc Hermann, hắn nghĩ hắn có thể tự do.
Nhưng lão già kia lại nói cho hắn, hắn mới là con nối dõi thật sự.
Ninh Vân Dập nhìn đến thiếu gia chủ Hermann, một trong tam đại thế gia của Chủ tinh, đưa cho y 50 cái điều kiện, trầm mặc.
Không phải y muốn nhận cái ân tình này, thật sự là đối phương đưa ra quá nhiều.
Huống chi, gia tộc Hermann mấy năm nay là xuất thân của mấy vị đế hậu, thân là cháu ngoại, Vưi Tư muốn tiến cung thì chẳng khác nào hoàng tử công chúa ra vào hoàng cung.
Ninh Vân Dập trong lòng suy tính, cuối cùng không dám đánh cuộc, ai biết ba ngày sau Bệ hạ cho phép Ninh giáo sư tiến cung có phải sẽ tiếp nhận được một tin dữ hay không.
Trong sách viết mẹ Ninh xảy ra chuyện không sống sót.
Ninh Vân Dập cuối cùng nhìn mắt Vưu Tư: "50 điều kiện quá nhiều. Tuy rằng ta ngay từ đầu cứu các ngươi không cần báo đáp, nhưng cố tình nếu đây là lời hứa từ thân phận gia chủ Hermann, vừa vặn ta thật đúng là có cần hỗ trợ. Như vậy đi, ba điều kiện. Xem như là vì phần ân tình cứu mạng liên minh Bán thú nhân đêm nay, Phó minh chủ thấy sao?"
Vưu Tư gặp qua không ít kẻ tham lam chỉ thấy không đủ chứ chưa thấy qua ai ngại nhiều: "Ngươi xác định? 50 điều kiện cùng 3 điều kiện, chênh lệch số lượng rất nhiều đó."
Ba điều kiện với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng 50 điều kiện, cũng tương đương với việc hắn giao tính mạng vào trong tay đối phương.
Người khác có lẽ cảm thấy như trò đùa, cố tình chính Vưu Tư cũng không coi trọng tính mạng của mình, hắn chỉ cần thấy đáng giá, vậy thì đáng giá.
Rốt cuộc đêm nay qua đi, bao gồm cả hắn, ước chừng cũng 50 cái mạng.
Ninh Vân Dập nói: "Đương nhiên."
Vưu Tư dừng lại nhìn Ninh Vân Dập, cũng không tiếp tục đi về phía trước: "Chuyện thứ nhất là cái gì? Vừa vặn đêm nay ta có thể đi chuẩn bị, sáng mai hẳn là sẽ có kết quả."
Không phải hắn tự đại, thân là thiếu gia chủ Hermann thân phận tương đương nữa hoàng tộc, đối ngoại thân phận của hắn có thể làm được rất nhiều việc.
Nhưng chỉ một chuyện hắn không giúp được, chính là việc tham gia vào chính sự.
Hoàng tộc cũng tuyệt không cho phép.
Ninh Vân Dập cũng không gạt hắn: "Nếu phó minh chủ đã nói vậy, vậy làm phiền giúp ta hỏi thăm một chút tình huống của Ninh phu nhân mẹ của Ninh Trạm Phong Ninh, ta muốn cùng ngươi tiến cung gặp nàng một lần, nhưng không muốn bại lộ thân phận, liền từ phía ngươi ra mặt."
Đôi mắt đang nhìn xuống của Vưu Tư đột nhiên thay đổi, nhấp nháy mắt đổi tới đổi lui, đột nhiên lắc đầu: " Không đúng, ngươi không có khả năng là Ninh Trạm Phong, ngươi là......Bạch tiên sinh kia?"
Trừ bỏ vị Bạch tiên sinh ở cung yến kia, quả thật hắn không thể nghĩ ra ở Chủ tinh lại có người có thể che dấu nhiều năm lại không bị phát hiện như vậy.
Trừ phi lúc trước không ở Chủ tinh.
Ninh Vân Dập: " Muốn ta phát cho ngươi một cái huy chương vinh dự sao?"
Vưu Tư: "Xin lỗi, theo bản năng hành động."
Hắn là dưỡng thành thói quen từ nhỏ, nhìn thấy người liền muốn tự hỏi một chút, đối phương là người nào? Có nhược điểm để uy hiếp hoặc ưu điểm để lợi dụng hay không?
Ninh Vân Dập: "Không sao, ta để ý kết quả, phó minh chủ có thể làm được sao?"
Vưu Tư dò ra tay: "Thêm cái ID? Trước hừng đông ngày mai sẽ trả lời ngươi."
Ninh Vân Dập cũng không khách khí, dù sao khi nói ra tên Ninh Trạm Phong y liền biết được đối phương sẽ đoán ra ngay, nếu có tin tức y vẫn còn muốn cùng Vưu Tư tiến cung, đương nhiên không thể dấu.
Vì thế sau đó không lâu thời điểm Ninh Vân Dập trở lại Ninh gia, ID【 Bạch Diễm Vũ 】 lại có thêm tên một người liên hệ【 Vưu Tư 】.
Lúc Ninh Vân Dập quay về Ninh gia bước chân muốn nhẹ bao nhiêu liền nhẹ bấy nhiêu, những vẫn bị Ninh đại ca phát hiện.
Ninh đại ca thực cảnh giác, có người tiến vào Ninh gia, yên lặng không một tiếng động trốn ở chỗ tối, nhìn thấy là tiểu đệ, lại đi trở về.
Không hiện thân, tiểu đệ đã trưởng thành cũng nên có tự do riêng, nếu y lặng lẽ ra ngoài khẳng định có lý do riêng của y.
Ninh Vân Dập cũng phát hiện ra Ninh đại ca, dù sao tinh thần lực của đối phương không cao hơn y, bất quá Ninh đại ca không hiện thân, y cũng làm như không biết.
Chờ trở lại biệt thự nhỏ của nguyên thân, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước tiên y đến toilet dưới lầu tắm rửa trước, thay một bộ thân quần áo sạch sẽ, chờ trên người ấm áp, lúc này mới lên phòng nhìn hai con mèo kia.
Chỉ là Ninh Vân Dập vừa đến trước cửa, cánh cửa phòng đã tự động mở ra từ bên trong, một tiểu gia hoả ô ô yết yết nước mắt lưng tròng nhào ra.
Ninh Vân Dập cẩn thận kiểm tra, xác định bé con không có việc gì, mới ý thức được là Mèo Lớn.
Chẳng lẽ là lại nóng lên?
Lúc y rời đi không phải đã bình thường rồi sao?
Y bế lên bé con hướng vào trong đi, liếc mắt nhìn một cái, phát hiện Nèo Lớn không có nằm trên tấm thảm bên cạnh giường như mọi khi.
Phòng tắm cũng im ắng, không ai.
Còn trên giường thù...... Hẳn là cũng không có, tuy rằng có cái chăn, nhưng chỉ có một cục rất nhỏ phồng lên.
Bất quá rất nhanh kết luận này bị Ninh Vân Dập phủ nhận, y nhận thấy trên giường đúng là có hơi thở, thậm chí hơi thở rất quen thuộc, là thuộc về Mèo Lớn.
Nhưng...... Mèo Lớn rõ ràng là một con mèo rất lớn a, không lẽ cái giường bị hắn làm sụp rồi?
Ninh Tiểu Miêu ôm chặt cổ baba, rốt cuộc cũng bình ổn cảm xúc bất an, nói: "Miêu Miêu đột nhiên nhỏ lại, rồi biến lớn rồi lại nhỏ... lại vèo một cái cùng con giống nhau, ô ô. miêu Miêu có phải bị bệnh thật nghiêm trọng rồi không? Hắn có phải ăn không no nên biến thành như vậy, ngày mai con đem cơm cho Miêu Miêu ăn hết hắn có thể khôi phục như cũ không?"
Ninh Vân Dập càng nghe chau mày, có một lọi suy đoán.
Quả nhiên theo khoảng cách y đến càng gần chiếc giường thì loại suy đoán này càng được chứng thực rõ ràng.
Đại khái nhận thấy Ninh Vân Dập tới gần, cục nhô lên trong chăn đột nhiên cứng lại một chu ta, theo bản năng run rẩy.
Ninh Vân Dập tức đến bật cười, còn biết sợ? Ra là một con mèo lừa đảo.
Nếu chỉ là dị thú đơn thuần sẽ không có khả năng lúc biến lớn lúc biến nhỏ, bởi vì không có tinh thần lực nên chỉ biết duy trì ở hình dáng nhất định.
Hình thú của Bán thú nhân rất giống giống loài bình thường ở Cổ Lam Tinh, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày đầu tiên y nhìn thấy Mèo Lớn cũng không nghi ngờ.
Hơn nữa đối phương lúc ấy thật sự không có tinh thần lực, là dị thú bình thường.
Kết quả đâu? Đây vẫn là lần đầu tiên ánh mắt y vụng về như vậy, lại mang về một con thú, mà không phải dị thú bình thường, mà là....Bán thú nhân.
Ninh Vân Dập đi tới phụ cận, đột ngột xốc chăn lên, quả nhiên bên trong nằm bò ra là một con mèo xám chỉ lớn hơn một chút so với hình thú của bé con, chỉ có cái đươi là đen tuyền.
Giờ phút này cuộn tròn thành một cục, không biết có phải sinh bệnh hay không mà vô cớ nóng lên, hai mắt nhắm chặt, toàn bộ lông mao trên người xù lên, tinh thần lực lúc tràn ra lúc lại biến mất.
Ninh Vân Dập vốn dĩ cho rằng Mèo Lớn là cố ý trốn, nhưng bây giờ nhìn thấy một màn này, chau mày: "Bé ngoan, Miêu Miêu làm sao vậy?"
Ninh Tiểu Miêu: "Baba rời đi không bao lâu, Miêu Miêu lại bị bệnh, con tỉnh lại liền nhìn thấy Miêu Miêu co lại, tinh thần lực còn tràn ra bên ngoài, vừa mới bắt đầu chỉ là co lại một chút, sau lại nhỏ thành như vậy. Ta sợ Miêu Miêu sinh bệnh bị lạnh, liền đem Miêu Miêu kéo lên giường. Baba, Miêu Miêu không có việc gì đi?"
Nhìn thấy baba, Ninh Tiểu Miêu xem như gặp được tâm phúc, cũng không sợ hãi như lúc nãy nữa.
Baba lợi hại như vậy, khẳng định có thể trị tốt cho Miêu Miêu.
Ninh Vân Dập sờ sờ đầu nhỏ trấn an bé: "Hắn không có việc gì, chỉ là...... Không ăn đúng thuốc làm tinh thần lực bị kích phát ra ngoài thôi."
Cho Bán thú nhân uống thuốc của dị thú, tuy rằng lúc ấy hạ sốt, nhưng trị ngọn không trị gốc, hoàn toàn không hiệu quả, nhưng cũng không đột nhiên mà phát ra càng nghiêm trọng như vậy.
Ninh Vân Dập vừa tức vừa cảm thấy bộ dáng vì bệnh mà vô ý vô thức phát run, lông mao xoã tung cuộn tròn một cục nằm ở nơi đó... có chút đáng thương.
Cuối cùng y vẫn ôm Ninh Tiểu Miêu ngồi ở mép giường, đem con mèo nhỉ màu xám ôm lên, lòng bàn tay tràn ra linh lực bắt đầu trị liệu.
Quả nhiên đúng thuốc đúng bệnh, tinh thần lúc vốn tràn ra hỗn loạn bên ngoài đã bắt đầu chẫm rãi tản ra, đồng thời nhiệt độ trên người cũng bắt đầu chậm rãi hạ xuống.
Nhưng không biết có phải do nóng quá lâu hay do lúc trước cho hắn uống dược làm đầu óc hắn mơ hồ, vẫn luôn không tỉnh.
Chỉ là tinh thần lực toàn bộ thu trở về, con mèo xám nhỏ có thể nhìn vằng mắt thường bắt đầu biến lớn trở lại.
Ninh Vân Dập vẫn là lần đầu chính mắt nhìn thấy loại tình huống này.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy Bán thú nhân tuỳ ý biến lớn nhỏ.
Thẳng đến khi Ninh Vân Dập cảm nhận được đè nặng mới đem Mèo Lớn thả xuống.
Đại miêu vẫn như cũ ngủ say như chết, lúc nãy khó chịu là do lúc trước uống thuốc gây ra, giờ phút này không còn chịu khổ đôi mày dần dần thả lỏng, cả người duỗi thẳng thoải mái, đuôi to gục xuống một bên, toàn bộ lông mao đều xoã tung không ít.
Ninh Vân Dập quỷ dị nhìn, chút tức giận lúc trước khi biết đây là một con mèo lừa đảo cũng tan biến.
Dù sao ban đầu nuôi Mèo Lớn cũng là ý nguyện của y. Thứ nhất đối phương là một con vật lông xù, mà y không có biện pháp chống cự với lông xù; Thứ hai cũng vì tìm cho bé con một dự bảo hộ.
Bất quá Mèo Lớn gạt người là thật sự, một Bán thú nhân còn bày đặt giả trang thành dị thú, bộ không cần cái mặt mèo này nữa sao?
Tiểu Miêu bé con cũng mở to mắt: "Baba, Miêu Miêu lại biến trở về rồi! Baba thật lợi hại!"
Ninh Vân Dập rất là hưởng thụ sùng bái của tiểu gia hỏa, vuốt đầu nhỏ của bé: "Miêu Miêu bệnh đã tốt, chờ ngày mai hiệu quả thuốc lui rồi sẽ tỉnh lại. Cũng khuya rồi, ngủ thôi."
Tiểu Miêu bé con lại xem Miêu Miêu một cái rồi nhìn baba: "Baba, con cũng có thể biến to như Miêu Miêu như vậy sao—- to thật to?"
Đến lúc đó khẳng định đặc biệt uy vũ khí phách, tổ phụ cùng bá bá khẳng định đặc biệt kinh hỉ!
Ninh Vân Dập nhìn tiểu gia hỏa: "Chờ con trưởng thành...... là có thể học."
Đã có trường hợp đặc biệt là Mèo Lớn này rồi, cũng không phải không có khả năng.
Trước đem tiểu gia hỏa hống tốt, về sau trưởng thành, khả năng ý tưởng sẽ sửa lại.
Hơn nữa bé con a, ngươi xác định gia gia cùng bá bá ngươi nhìn thấy một con mèo ba tuổi hình thể còn so với bọn họ rắn chắc hơn, một chân thôi đã có thể đá cầu mây bay thấu trời cao là kinh kỉ sao?
Chỉ sợ không có hỉ, chỉ có kinh thôi a.
Ninh Vân Dập thật sự mệt nhọc, buổi tối tiêu hao không ít linh lực, lại đánh một trận, lúc này đã sớm mệt nhọc.
Nhưng nằm xuống ôm tới bé mèo con vào lòng, nghiên đầu xem Mèo Lớn đang ngủ đến say sưa, lại nhìn chằm chằm không ngủ được.
Đặc biệt là nghĩ đến chính mình xem hắn như dị thú, kết quả đối phương lại có thể biến thành con người.
Quan trọng nhất chính là, lúc trước say rượu, y là ôm đối phương ngủ một đêm.
Đương nhiên tiền đề là y đem đối phương cường ngạnh kéo lên, nhưng y tối hôm qua không có kéo đối phương lên nằm mà?
Ninh Vân Dập là thật sự mệt nhọc, như vậy nghĩ không lâu liền ngủ rồi.
Mà bên kia, sau nữa đêm hiệu lực của thuốc đã hết Tông Hạo đột nhiên bừng tỉnh, hắn mở to đông tử dụng đứng, cả thấy cả người lạnh toát, có loại ảo giác bị nắm nhược điểm.
Hắn nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ rõ chính mình dựa theo phân phó của Ninh Vân Dập thành thành thật thật nằm trên đệm lông cạnh giường thủ nhóc con.
Không biết qua bao lâu lại là vô ý thức hôn mê, kế tiếp hắn liền không biết gì nữa.
Nhưng hắn cảm thấy chính mình thấy ác mộng, trong mộng tinh thần lực của hắn bị tràn ra ngoài, vô pháp duy trì hình thể bây giờ, đột nhiên thu nhỏ, thậm chí so với hình thú của nhóc con kia lớn hơn không bao nhiêu.
Không chỉ có nhóc con kia biết, cả Ninh Vân Dập cũng biết.
Hắn mở to mắt tỉnh táo rốt cuộc ngủ không được nữa, không xác định chính mình rốt cuộc là nằm mơ hay là sự thật.
Thẳng đến khi trời bắt đầu sáng, vòng tay của Ninh Vân Dập loé sáng lên một cái.
Ninh Vân Dập cơ hồ là đồng thời tỉnh lại, đưa tay ấn tắt ánh sáng, không làm nhóc con thức dậy, mới yên lặng không một tiếng động xuống giường.
Sau đó cúi đầu nhìn vào nơi có một đôi mắt mở to trong đêm tối.
Cơn tức trước khi ngủ của Ninh Vân Dập lại lập tức quay trở về, đứng dậy xuống giường, chẳng qua lúc đến cạnh Mèo Lớn "thực không cẩn thận" đá một chân.Làm tiếng kêu của Mèo Lớn nghẹn lại trong họng, ngẩng đầu mờ mịt nhìn qua.
Ninh Vân Dập làm ra khẩu hình không tiếng động nói: "Không cẩn thận."
Nhưng nhìn qua biểu tình kia thấy thế nào cũng không giống như là vô tình, chính là cố ý.
Ý thức được gì đó lông mao cả người Tông Hạo dựng lên: Y...... Đã biết?
Ninh Vân Dập lười xem đến Mèo Lớn, lập tức đi ra ngoài.
Tông Hạo chột dạ gục đầu, rũ cái đuôi, nhắm mắt theo đuôi đi theo Ninh Vân Dập ra ngoài.
Hắn không nhớ được chuyện tối hôm qua, nhưng hắn có dự cảm lúc trước không phải nằm mơ, thật sự tinh thần lực tràn ra dẫn tới hình thú của hắn bất ổn.
Duy nhất may mắn chính là sự thật hắn là Tông Hạo không bại lộ, nếu không lúc này sợ là Ninh Vân Dập đã sớm tự mình liên hệ Y Kỳ đem hắn ném ra khỏi Ninh gia.
Tông Hạo tâm tình phức tạp, đầu óc trong nhất thời lộn xộn.
Nhưng chuyện hắn là Tông Hạo hắn biết nói như thế nào? Hắn đã làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, đứng trước Ninh Vân Dập ném cái mặt này đi biết bao nhiêu lần.
Quan trọng nhất, nếu Ninh Vân Dập biết hắn là Tông Hạo, tuyệt đối sẽ không cho hắn ở lại Ninh gia.
Nghĩ đến khả năng này, Tông Hạo chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều phát ngốc phát đau, rất khó chịu.
Bởi vì cúi đầu đi theo bước chân, Ninh Vân Dập dừng lại đột ngột, cái đầu to của hắn đụng vào đùi Ninh Vân Dập.
Ngẩng đầu, theo bản năng lấy cái đuôi quét qua một chút, một bộ dáng ngoan ngoãn chờ sờ soạn.
Ninh Vân Dập khóe miệng trừu trừu: "Ngươi lại bán manh, cũng ngăn không được chuyện ngươi là Bán thú nhân có thể biến thành hình người."
Tông Hạo gục xuống đầu, móng vuốt nhẹ nhàng ngoéo một góc áo của y.
Ninh Vân Dập lại nâng bước đi vào thư phòng, tàn nhẫn...... đóng cửa không cho hắn vào trong.
Y bây giờ còn có chuyện, chờ giải quyết tốt chuyện mẹ Ninh mẫu lại hảo hảo cùng hắn tính sổ.
Ninh Vân Dập vào thư phòng mở ra vòng tay, quả nhiên là tin tức từ Vưu Tư.
【 Vưu Tư: Tra không được nhiều tin tức lắm, từ mấy tháng trước Ninh phu nhân tiến cung rất ít người gặp qua nàng. Bất quá hiện tại có một tin tức tốt một tin tức xấu ngươi muốn nghe cái nào? 】
【 Bạch Diễm Vũ: Tin tức xấu. 】
【 Vưu Tư: Mấy tháng qua ngay cả Hoàng Thái Tử cũng không thấy được nàng, càng đừng nói một ngoại nhân tiến cung. Bất quá nghe nói trong cung đã cho phép Ninh giáo sư ba ngày sau có thể tiến cung, trước mắt đây là biện pháp tốt nhất. 】
【 Bạch Diễm Vũ: Chờ không kịp,vậy tin tức tốt thì sao? 】
【 Vưu Tư: Đế Hậu hiện giờ không xuất thân từ gia tộc Hermann, rất điệu thấp, chỉ là một người bình dân không có trợ lực từ gia tộc. Năm đó cùng Bệ Hạ tu thành chánh quả tốn không ít công sức. Tiên Hoàng có lần lượt ba vị Đế Hậu. Người thứ nhất là mẹ đẻ của Bệ Hạ hiện giờ. Sau khi bà ấy ly thế Tiên Hoàng cưới vị thứ hai, sinh hạ một trai một gái, đứa con trai này chính là cha ruột của Ninh phu nhân. Vị thứ hai rất nhanh cũng không còn, Tiên Hoàng lại cưới thêm vị thứ ba, vị thứ ba này hiện giờ vẫn còn khoẻ mạnh, lại xuất thân từ gia tộc Hermann, xem như là cô tổ mẫu của ta, nàng không có con nối dõi, ngày thường rất ít khi lộ diện. Tin tức tốt là, nghe nói Ninh phu nhân sau khi tiến cung vẫn luôn ở trong cung điện của nàng.】
Vưu Tư sở dĩ nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy cũng là lo lắng Bạch tiên sinh vừa tới Chủ tinh đối với chuyện cũ xưa này không hiểu biết, đến lúc đó tiến cung lại mạo phạm vị cô tổ mẫu đến từ gia tộc Hermann tính tình không tốt lắm, cho nên kỹ càng tỉ mỉ nói một phen.
Cho dù xuất thân từ gia tộc Hermann, Tiên Hoàng đối với nàng cũng không có cảm tình, đây chỉ thuần tuý là tiến cung liên hôn.
Nếu là hắn, tính tình so với cô tổ mẫu chỉ có thể càng không tốt.
Ninh Vân Dập nhìn thông tin này đúng là rất ngoài ý muốn, y đúng là không biết mấy chuyện xưa này.
Cha Ninh mẹ Ninh rất ít đề cập đến chuyện còn ở trong cung của mẹ Ninh, tuy rằng xuất từ hoàng tộc, mẹ Ninh lại là em họ của bệ hạ, nhưng quan hệ không tốt.
Đến nỗi như thế nào quan hệ không tốt vẫn luôn không đề cập, hiện giờ xem ra, là con nối dõi của Hoàng đệ cùng cha khác mẹ, đúng là quan hệ sẽ không quá thân cận.
Càng đừng nói có khả năng ông ngoại của nguyên thân, cha ruột của mẹ Ninh thể đã cùng Bệ Hạ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Mẹ Ninh lại không đề cập qua vị ông ngoại này, rất có thể năm đó thất bại, không ở Chủ tinh.
【 Bạch Diễm Vũ: Ngươi muốn lấy danh nghĩa vấn an cô tổ mẫu mang ta tiến cung, nhìn xem có gặp được Ninh phu nhân trong cung điện bà ấy hay không? 】
【 Vưu Tư: Chính là có ý này, bất quá phải có cái cớ. Trước giờ ta không tiến cung thỉnh an vị cô tổ mẫu này bao giờ, bây giờ lại đột ngột tiến cung, sẽ dễ dàng bị hoài nghi.】
【 Bạch Diễm Vũ: Đã hiểu, muốn xuất binh phải có danh nghĩa, ngươi xem lấy cớ canh dưỡng sinh bổ dưỡng đối với người lớn tuổi, kéo dài tuổi thọ, có hỗ trợ đối với giấc ngủ. Đến lúc đó ngươi chỉ cần nói phát hiẹn loại bí pháp hầm canh Cổ Lam Tinh này, muốn hiến cho cô tổ mẫu. 】
【 Vưu Tư:...... Ngươi thực sự có, hay chỉ là một cái cớ? 】
Nếu là người khác Vưu Tư khẳng định cảm thấy là lấy cớ, chính là giả.
Nhưng nghĩ vị Bạch tiên sinh mới vừa tạo ra một đợt hỏa bạo ở Thành phố ngầm thứ tư khu A, hắn lại không dám xác định ý nghĩ kia.
【 Bạch Diễm Vũ: Đương nhiên là thật, ta sẽ không làm Vưu Tư thiếu gia chủ khó xử. 】
【 Vưu Tư: Giả cũng không sao, ngươi đã cứu ta, cho dù không có, ta cũng sẽ thay ngươi tìn cách. Cô tổ mẫu cùng ta là cùng một mạch, cho dù phát hiện không đúng, cũng sẽ không nói thêm cái gì. 】
Nhiều lắm chính là lần sau không gặp hắn.
【 Bạch Diễm Vũ: Hôm nay buổi sáng có thể nhìn thấy Ninh phu nhân sao? 】
【 Vưu Tư: Hẳn là có thể, bất quá trước đó chúng ta chỉ nói qua hai câu, làm sao giải thích với bên ngoài quan hệ của chúng ta?】
【 Bạch Diễm Vũ: Ngươi muốn bán que nướng cùng thịt kho. 】
Đối người khác mà nói thì tình huống đó sẽ rất đột ngột, nhưng đối với một Vưu Tư hứng là nổi điên không ai biết được tiếp theo hắn sẽ làm gì, ngược lại rất hợp lý.
Đã không làm thì thôi, một khi đã làm là phải làm chuyện ngoài ý muốn của mọi người.
【 Vưu Tư:......】
【 Vưu Tư:...... Ngươi trước hầm canh, ta liên hệ bên trên xong lập tức mang ngươi tiến cung. 】
Ninh Vân Dập nhìn mấy chữ 【 lập tức 】【 tiến cung 】, cảm thấy Vưu Tưu gương mặt trắng nõn đôi môi đỏ thắm quỷ dị sắc mặt âm dương quái khí trong ấn tượng trở nên hiền từ không ít.
Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong a!
Không giống kẻ ngoài cửa, nhìn thì manh sờ thì thích dễ ăn hiếp, kết quả đâu? Là một kẻ lòng dạ hiểm độc nhân mè đen.
Lừa ăn lừa uống đến trên đầu y, con mèo lừa đảo.
Ninh Vân Dập giải quyết xong chuyện tiến cung, bước qua một gơi kéo ra cánh cửa.
Tông Hạo đang lo sợ bất an thật cẩn thận nằm ở nơi đó, ngửa đầu, cái đuôi phục trên mặt đất, đôi mắt hé mở vô tội lại đáng thương, bởi vì sinh bệnh gương mặt ốm đi một chút, bị ánh nắng bên ngoài chiếu lên lớp lông xù xù, du quang thuỷ hoạt.....
Ninh Vân Dập banh da mặt: "Ngươi chặn đường."
Tông Hạo lập tức hướng bên cạnh dịch một chút, thật cẩn thận liếc mắt trộm ngắm một cái, sợ câu tiếp theo của Ninh Vân Dập chính là: Ngươi có thể lăn xa một chút, tốt nhất lăn ra khỏi Ninh gia.
Ninh Vân Dập bởi vì phải làm canh dưỡng sinh, liền đi tiền viện.
Trước kia Ninh gia không khai hỏa, ngày ba bữa đều là mỗi người một ống dịch dinh dưỡng. Y từ trong không gian lấy ra bếp lò ấm sành, lúc trước chỉ cho là lấy về đặt ở hậu viện.
Ninh Vân Dập muốn vào cung đưa canh cho vị Hoàng Thái Hậu ẩn thân đã lâu, cũng không thể chỉ đưa mỗi canh.
Từ số tuổi mà suy tính, vị cô tổ mẫu này hẳn đã tám chín mươi tuổi, tuy rằng so với tuổi trung bình ở Tinh Tế thì số tuổi này không tới một phần ba.
Nhưng Tinh Tế mỗi ngày chỉ uống dịch dinh dưỡng, từ Tuân lão Đường lão là có thể nhìn ra, cùng người già ở Cổ Lam Tinh không sai biệt lắm, tuổi càng cao khẳng định sẽ càng có nhiều bệnh tật.
Ngủ không được, mất ngủ nhiều, tóc rụng nhiều.
Nghiêm trọng nhất một chút chính là ngủ không được, người một khi thiếu giấc, cứ như thế mãi, tính tình tự nhiên sẽ dễ dàng táo bạo.
Trong mắt người ngoài cũng chính là tính tình khó chịu.
Ninh Vân Dập làm canh dưỡng sinh bỗ dưỡng, hoặc nói thẳng ra là dược thiện, chỉ là hương vị dễ uống hơn rất nhiều.
Nếu phải làm canh vậy dứt khoát cũng chuẩn bị bữa sáng luôn đi.
Mèo Lớn nhắm mắt theo đuôi đi phía sau Ninh Vân Dập, rất có nhãn lực, nơi nơi hỗ trợ y lấy đồ vật, toàn bộ hành trình Ninh Vân Dập giả lơ không thấy hắn.
Tông Hạo trong lòng càng không yên, cảm thấy hôm nay chính là ngày cuối cùng hắn được ở lại Ninh gia.
Thời điểm Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư thức dậy đã nghe trong không khí mơ hồ tràn ngập một cổ hương thơm nồng đậm.
Hai người rửa mặt xong lập tức tới tiền viện, quả nhiên nhìn thấy Ninh Vân Dập đang bày biện bữa sáng.
Hai người đã được thưởng thức qua hương vị kia, tức khắc mồm miệng tuôn đầy nước miếng, tiến lên hỗ trợ.
Ninh Vân Dập thấy có người phụ giúp, dứt khoát đi hậu viện đánh thức bé con, phía sau vẫn là Mèo Lớn nhắm mắt theo đuôi.
Ninh Vân Dập vẫn như cũ làm lơ Mèo Lớn, cũng may bé con vẫn không biết chuyện biến lớn biến nhỏ có ý nghĩa thế nào. Tối qua thật trễ bé mới ngủ lại, hiện giờ vẫn chưa tỉnh, ôm Mèo Lớn: "Miêu Miêu thân thể ngươi đã tốt chưa?"
Tông Hạo nhẹ nhàng gật đầu, chủ động đem bé con còn chưa tỉnh ngủ đặt trên lưng, vững vàng hướng tới nhà ăn mà đi.
Dư quang trộm liếc nhìn Ninh Vân Dập một cái, phát hiện y vẫn như cũ không nhìn hắn, cái đầu lập tức gục xuống.
Chờ tới phòng ăn bé con Tiểu Miêu liền tỉnh ngủ, lập tức nhảy xuống, đôi mắt lấp lánh, nhón chân nhỏ: " Baba, thơm quá à!"
Ninh Vân Dập sờ sờ đầu của bé, bắt đầu chia cơm.
Không biết có phải hay không cố ý hay là vô tình, Mèo Lớn vẫn chưa được phân.
Bé con nghĩ Mèo Lớn đêm qua bị bệnh, nhắc nhở nói: "Baba, chậu cơm của Miêu Miêu chưa có lấy ra."
Ninh Vân Dập đầu cũng không nâng: "Phải không? Mèo Lớn bị bệnh, vẫn không thể ăn mấy thứ này, hôm nay...... lấy dinh dưỡng tề chắp vá đi."
Sinh long hoạt hổ như vậy nhịn một bữa cũng không đói được.
Tông Hạo phá lệ nghe lời ngồi ở cách đó không xa, cho dù cánh mũi bị hương thơm kích thích cho mơ hồ, cũng không dám xem nhiều thêm một cái, nỗ lực hạ thấp tồn tại của chính mình.
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư không dễ lừa dối như vậy, nhưng liếc nhau, rõ ràng nhìn ra Ninh Vân Dập là cố ý.
Tiểu đệ / tiểu Dập không có sai, khẳng định là Mèo Lớn làm cái gì chọc y tức giận.
Vì thế, Mèo Lớn chỉ có thể ngậm ngùi hút mấy ống dịch dinh dưỡng, đáng thương vô cùng nằm rạp ở một góc, ánh mắt nhìn thấy Ninh Vân Dập đứng đậy liền ngồi thẳng người nhìn qua.
Ninh Vân Dập đem chuyên y cùng Vưu Tư muốn vào cung nói cùng Ninh đại ca và Ninh giáo sư.
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư phát ngốc: "Vưu Tư? Là thiếu gia chủ của gia tộc Hermann kia? Ngươi như thế nào biết hắn?"
Ninh Vân Dập nói: "Hắn muốn tham dự vào buôn bán thịt kho cùng que nướng, ta liền nói ra yêu cầu này, muốn hắn hỗ trợ tra xét một chút, mẹ hiện giờ đang ở cung điện của cô tổ mẫu hắn, ta vẫn cảm thấy không yên tâm, muốn tiến cung nhìn một cái. Dùng lý do, chính là Vưu Tư phát hiện ra ta biết cách làm canh dưỡng sinh, hắn mang đi hiếu kính cô tổ mẫu."
Ninh đại ca cùng Ninh giáo sư đương nhiên cũng lo lắng, nếu không mấy ngày nay sẽ không ở bên ngoài nghĩ cách tìm hiểu.
Ninh giáo sư bên này tuy rằng ba ngày sau được phép tiến cung, những cũng không đề cập gì tới việc ông có thể được nhìn thấy mẹ Ninh hay không, cho nên hiện giờ nghe được Vưu Tư hỗ trợ, liền thở phảo nhẹ nhõm: " Có nguy hiểm gì hay không?"
Ninh Vân Dập lắc đầu: "Ta chỉ đi theo Vưu Tư đưa canh, sẽ không có việc gì."
Ninh giáo sư cùng Ninh đại ca ngẫm lại lúc này mới yên tâm: "Nếu không hôm nay chúng ta ở nhà một hôm?"
Ninh Vân Dập cự tuyệt: "Hai người trước giờ thế nào thì giờ cũng như vậy, đừng để bị nhìn ra vấn đề gì. Nếu có người hỏi tới, cha, ngài cứ nói trong cung đáp ứng ngày kia cho ngài tiến cung."
Hai người Ninh giáo sư ngẫm cũng đúng, để ngừa vạn nhất, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Chờ hai người vội vàng đi làm, Ninh Vân Dập lúc này mới nhìn về phía Mèo Lớn cách đó không xa.
Tông Hạo lập tức sáp lại đây, ngồi xổm, ngửa đầu, một bộ dáng rất là ngoan ngoãn.
Ninh Vân Dập nói: "Trước kia ăn uống của nhà ta nhiều như vậy, cũng không thể ăn không trả tiền không làm việc, hôm nay bảo vệ tốt nhà của ngày cuối cùng, chờ ta từ trong cung trở về sẽ cùng ngươi tính toán sổ."
Tông Hạo run run da lông, muốn tiến lên cọ một chút mu bàn tay Ninh Vân Dập giống như bình thường, ngưng nghĩ đến Ninh Vân Dập đã biết hắn là Bán thú nhân, vèo mọit cái rụt trở về.
Ninh Vân Dập đem động tác nhỏ của hắn thu vào đáy mắt, bất quá hôm nay có việc quan trọng nên không muốn cùng hắn so đo, chờ trở về lại nói.
Ninh Vân Dập rất nhanh thì nhận được tin nhắn của Vưu Tư, y dùng hộp đồ ăn giữ ấm chuẩn bị thật tốt canh dưỡng sinh, một cái hộp ba tầng khác thả vào trong là ba dĩa điểm tâm cũng có cùng hiệu quả dưỡng sinh.
Toàn bộ đều làm nát nguyên liệu, nhìn không ra là làm từ thứ gì, nhưng được đúc khuông với nhiều hình dạng đẹp mắt, vừa xem liền cảnh đẹp ý vui.
Vưu Tư chờ ở một chỗ, nhìn thấy Ninh Vân Dập từ Ninh gia đi ra tâm tình phức tạp.
Cho đến bây giờ hắn vẫn không có biện pháp đem một hán tử trung niên đầu tóc đỏ hoe cùng ân nhân tối qua liên hệ lại với nhau.
Bất quá nếu đeo mặt nạ hồ ly lên thì thân hình này đúng là rất giống.
Trước mặt người ngoài, Vưu Tư khoanh tay trước ngực, bộ dáng "Khắc nghiệt" nhìn hộp đò ăn trong tay Ninh Vân Dập, hừ một tiếng: "Nhìn xem ngươi cũng chỉ có tay nghề này, nếu ta biết ngươi gạt ta, thứ này không có hiệu quả gì, trở về ta cũng sẽ không cùng ngươi khách khí đâu a."
Ninh Vân Dập nhún vai: "Hermann thiếu gia chủ, chúng ta là đối tác làm sinh ý, không phải chủ tớ. Nhưng ta cũng muốn biết ngươi không khách khí với ta như thế nào?"
"Ngươi! Đây là thái độ ngươi đối đãi gia chủ một trong tam đại thế gia sao? Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện cùng ai không?"
"Ngươi có vào cung hay không? Canh sâm chờ lát nữa sẽ nguội lạnh." Tự nhiên là giả, bất quá hai người đối đáp qua lại làm đám tuỳ tùng bên cạnh nghe đã hiểu, đại khái là vị Bạch tiên sinh này làm ra món canh dưỡng sinh gì đó, tựa hồ rất có hiệu quả, cho nên thiếu gia chủ mới muốn đưa vào trong cung.
Trước kia đều nói thiếu gia chủ đối Hermann gia tộc không có hứng thú, hiện giờ xem ra vẫn là có dã tâm.Đã bắt đầu lấy lòng vị cô tổ mẫu kia.
Cho dù đối phương có điệu thấp, nhưng cũng là Hoàng Thái Hậu chính thức, Bệ Hạ thấy đối phương cũng phải đối vị mẹ kế này gọi một tiếng Mẫu hậu.
Ninh Vân Dập lên xe ngựa thật ra không lên tiếng nói chuyện nữa.
Xe ngựa của gia tộc Hermann tới trước cửa cung thì dừng lại kiểm tra, thấy Vưu Tư lộ diện, thấy gương mặt lạnh tanh kia người thủ vệ lập tức thả cho người đi qua.
Cuối cùng đoàn người Vưu Tư cầm thẻ tiến cung một đường thông suốt, ngừng lại trước cung điện Hoàng Thái Hậu.
Toà cung điện này ở một chỗ rất sau trong cung, hoàn toàn ngăn cách bên ngoài, từ bên ngoài nhìn vào không thấy bất cứ sự sống nào, tử khí trầm trầm.
Không bao lâu sau có hai cung nhân tóc bạc trắng ra tới, nhìn thấy Vưu Tư liền cung kính hành lễ, sau đó đi đến bên cạnh Ninh Vân Dập.
Lấy ra một dụng cụ, bắt đầu rà quét.
Không bao lâu sau màn hình trên dụng cụ hiển thị 【 Xanh 】, nghĩa là không độc, lúc này mới cho đi.
Vưu Tư nhìn phiền toái như vậy, không nói chuyện, nhưng ánh mắt không vui nhìn chằm chằm hai người, các nàng lập tức cúi đầu, không dám hé răng.
Vẫn luôn nghe nói vị thiếu gia chủ này tính tình không tốt, hiện giờ được gặp, quả nhiên như đồn đãi.
Vưu Tư nhưng thật ra cũng không phát giận, nâng bước dẫn đầu hướng phía trong đi vào, Ninh Vân Dập cùng với hai tuỳ tùng đem theo hộp đồ ăn theo sát sau đó.
Không bao lâu sau liền nhìn thấy vị Hoàng Thái Hậu trong lời đồn.
Như suy đoán lúc trước của Ninh Vân Dập, đối phương tóc bạc trắng toàn bộ, so với Tuân lão Đường lão già không ít.
Rõ ràng tuổi không sai biệt lắm.
Giữa mày đối phương gắt gao nhăn, đã hình thành ba đường rõ rệt trên trán, hiển nhiên ngày thường vẫn luôn là cau mày không vui.
Hoàng Thái Hậu đêm qua lại không ngủ, cơ hồ là nằm chờ trời sáng, ngày tháng như vậy trãi qua không biết bao năm.
Nhưng nàng còn phải ở lại cung điện này gần 200 năm nữa, không có tự do, bốn phí đều tử khí trầm trầm, không có sinh khí, ngày tháng như vậy có ý nghĩ gì?
Cố tình vì cái gọi là gia tộc, nàng phải tiếp tục ở lại nơi này. Đảm đương chức vị Hoàng Thái Hậu hữu danh vô thực.
Mấy tháng trước bệ hạ nói là đem Ninh phu nhân lại đây bồi nàng, Ninh phu nhân khi còn nhỏ đi theo nàng, được nàng nuôi dưỡng một thời gian, nàng còn nhớ rất rõ liền đồng ý.
Kết quả đâu, súc sinh kia đưa lại đây đúng là Ninh phu nhân, nhưng lại hôn mê bất tỉnh.
Nàng đã nói cái tên súc sinh như thế nào có lòng tốt như vậy, đây là muốn nàng đội nồi thay?
Hắn đưa lại đây để nàng ta tự sinh tự diệt, nàng cố tình muốn giữ mạng cho Ninh phu nhân.
Chỉ tiếc vẫn như cũ không tỉnh lại.
Cái này làm cho nàng càng thêm bực bội, một đêm lại một đêm ngủ không được.
Nàng đã thật lâu không gặp người ngoài, đột nhiên lên nghe được bẩm báo, nàng không chút suy nghĩ từ chối, nhưng tin tức đưa qua ghi chú một câu, nói là cái gì canh dưỡng sinh, có thể trị liệu mất ngủ.
Hoàng Thái Hậu rũ mắt nhìn Vưu Tư đang đứng phía dưới.
Nàng chưa chính thức gặp mặt đứa nhỏ này lần nào, khi còn nhỏ chưa thấy qua, sau khi thành niên đối phương theo lão gia chủ tiến cung vài lần, cũng chỉ là ở hiện trường lễ hiến tế xa xa nhìn thấy qua.
Hiện giờ nhìn trong khoảng cách gần, nhịn không được cười nhạo một tiếng, nhưng thật ra có một hai điểm có bộ dáng giống cha của nàng.
Mọi người trong gia tộc Hermann, ở trong mắt nàng đều là ích kỷ máu lạnh, vì lợi ích, làm gì có nữa phần hiếu tâm.
Đối với lý do thoái thác của Vưu Tư, nàng một chữ cũng chưa tin.
"Nghe nói, ngươi muốn đưa cho ta cái gì mà canh dưỡng sinh? Nếu không có hiệu quả, làm sao bây giờ đây?" Lão phu nhân con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Vưu Tư.
Vưu Tư cũng chưa thấy qua canh dưỡng sinh trong miệng Ninh Vân Dập, nhưng đối phương nếu dám đến, tự nhiên là có nắm chắc.
Hắn chắp tay: "Cô tổ mẫu tin hay là không tin, nếm thử tự nhiên sẽ biết. Dù sao, ăn cũng không chết người nói có phải hay không?"
Hắn lời này là đại nghịch bất đạo, cố tình lão phu nhân ngược lại cảm thấy dễ nghe: "Được đi, bưng lên để lão bà không có kiến thức như ta nhìn thử một cái xem xem thứ gọi là canh dưỡng sinh gì mà có thể trị liệu chứng mất ngủ a."
Lời nàng nói vừa rơi xuống, lập tức có cung nhân tiến lên tiếp nhận hộp đồ ăn.
Theo cái nắp xốc lên, không có lớp phong bế giữ ấm ngăn trở, cơ hồ trong nháy mắt một cổ hương thơm nồng đậm làm người thèm thuồng bay ra khắp đại điện!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]