Khi mật ong được quét lên thân cá, giống như nước vào dầu bắt đầu phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm được kích phát toàn bộ, khiến Tiểu Miêu hít lấy hít để.
Ánh mắt bé nhìn Ninh Vân Dập tràn đầy sự ngưỡng mộ và không thể tin nổi, cha thật sự quá lợi hại!
Ninh Vân Dập rất hưởng thụ ánh mắt này của Tiểu Miêu: "Chờ cha rắc thêm chút gia vị lên sẽ càng thêm thơm ngon đó."
Ninh Tiểu Miêu căng thẳng mân môi, đôi tay nhỏ nắm chặt góc áo của Ninh Vân Dập, ánh mắt tràn đầy mong đợi theo dõi từng động tác của cha không dám rời mắt, sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ bước nào.
Ninh Vân Dập lại lật cá vài lần, lấy gia vị nướng đã được nghiền thành bột, lấy một ít rắc xuống, hai con trong đó có thêm bột ớt, còn một con thì không.
Mùi thơm của gia vị nướng mạnh mẽ lan tỏa, cùng với mỡ cá bị đốt cháy, mùi thơm xộc thẳng vào mũi đó khiến cho bé mèo con quên cả thở, ngay sau đó mũi nhỏ lại không thể kiềm chế được mà ra sức hít hà, cái đầu nhỏ không kiểm soát được mà chúi về phía trước, bị Ninh Vân Dập ấn đầu về.
Lúc này bé mèo con mới lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ không dám nhúc nhích.
Ninh Vân Dập đặt ba con cá nướng lên giá đỡ bên cạnh, không quan tâm đến điều chỉnh lửa, tiếp tục nướng món gà ăn mày đang chôn dưới hố.
Chờ cho cá nướng nguội bớt, Ninh Vân Dập mới đưa xiên nướng con cá không có ớt cho Tiểu Miêu: "Con ăn con này, cẩn thận có xương nhé."
Ninh Tiểu Miêu gật đầu lia lịa.
Bé nhận lấy nhưng không ăn ngay mà đợi cha ăn trước, rồi mới ngoan ngoãn dùng tay từ từ xé miếng cá và cho vào miệng.
Hơi nóng bao bọc lấy miếng cá mềm mại với hương vị đặc biệt lan tỏa trong khoang miệng, Ninh Tiểu Miêu không biết phải mô tả thế nào, chỉ cảm thấy không có gì trên đời này ngon hơn thế này.
Nếu có, đó chắc chắn là món ngon mà cha sẽ làm vào bữa tiếp theo!
Ninh Tiểu Miêu mắt sáng lấp lánh nhìn Ninh Vân Dập, không nhịn được mà lại càng tựa sát vào cha hơn.
Ninh Vân Dập cũng đã lâu không ăn cá nướng, động tác rất nhanh, không bao lâu hai con cá nướng đã bị y ăn chỉ còn lại một bộ xương cá sạch sẽ.
Y tính toán thời gian chờ Ninh Tiểu Miêu ăn xong, mới bắt đầu dập tắt lửa, dùng cây gậy đυ.c mở hố lửa dưới đất, lấy ra cục đất đã bị nung cháy thành lớp vỏ cứng, dùng lực mở ra lớp vỏ đất bên ngoài, lộ ra một con gà nguyên con được bọc trong lá sen.
Ngay lập tức, mùi thịt nóng hổi kết hợp với hương thơm đặc trưng của lá sen hòa quyện vào nhau cùng tấn công khứu giác, Ninh Tiểu Miêu cũng lập tức nhìn qua.
Ninh Vân Dập để nguyên cả con gà và lớp lá sen đặt vào đĩa để mang về, đống lửa và chỗ xương cá còn lại đều được chôn trở lại vào hố và lấp kín đất, sau đó dắt Ninh Tiểu Miêu trở về nhà.
Khi trời tối hoàn toàn, ngoại trừ ánh sáng từ căn biệt thự, khu rừng mô phỏng phía sau tối đen và yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xạc theo gió mang theo mùi thức ăn riêng biệt len lỏi sâu vào trong rừng.
Không biết bao lâu sau, một cục đen nằm ẩn mình dưới chân núi lặng lẽ mở mắt ra, đôi mắt thú xanh biếc tỏa ra ánh sáng trong màn đêm đen kịt này.
Ngay sau đó, thân hình đó hơi rung lên, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.
Chỉ là khi nó theo men theo mùi hương đã gần như tan biến để mò được đến vị trí của hố đất, chỉ còn ngửi thấy một chút mùi thức ăn lạ lẫm mà nó chưa từng ngửi qua, mùi vị xa lạ nhưng không thể kiềm chế được sự thèm ăn này, khiến nó cuối cùng không nhịn được mà nâng móng vuốt to lớn đầy vết thương chưa lành của mình lên cào bới mặt đất cháy đen.
Cuối cùng, nó cuộn tròn lại thành một cục, cả con cố gắng làm tổ bên cạnh cái hố mới cào ra, ngửi ít mùi hương còn sót lại, yên lặng nằm đó, ngước mắt nhìn về nơi có ánh sáng ở phía trước mà trầm ngâm suy nghĩ.
Ở một bên khác trên diễn đàn tinh võng, cuộc chiến kinh hoàng không những không dừng lại khi trời đã tối muộn, mà còn ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Phí Tuyết đã xem xong những chuyện xảy ra trong những ngày này, tiện thể xem lại cả phần livestream của "Tông Môn Đệ Nhất Đao" trong hai ngày trước.
Cô không nhịn được mà xem đi xem lại năm sáu lần, cho đến khi nhớ ra bản thân còn có việc quan trọng mới miễn cưỡng rời mắt.
Cô hối tiếc vì mình tự nhiên đi đến hành tinh chính làm gì chứ? Kết quả là phí mất bốn ngày ngồi trên phi thuyền, bỏ lỡ mất cơ hội tham gia đấu giá hương vị!
Bốn mươi phần đó, nếu như mình cố gắng, ít nhất cũng có cơ hội giành được một phần chứ nhỉ? Dù không giành được cũng không hối tiếc, ít nhất cũng đã thử.
Không giống như bây giờ, hối tiếc mà không biết phải nói với ai.
Phí Tuyết tắt phần phát lại, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần bắt đầu viết đánh giá, mặc dù không ngửi thấy mùi vị, nhưng dựa vào nhiều năm kinh nghiệm trong nghề của cô, người streamer mới này dù nói đó là sản phẩm nhân tạo, nhưng từ cách xử lý chế biến thành thạo tinh tế, cũng rất xứng đáng với danh hiệu một người sành ăn!
Không, phải gọi là đầu bếp, thậm chí còn có khả năng nhận cả danh hiệu đầu bếp hoàng gia!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]