Chương trước
Chương sau
Editor: Kuro
WeChat hiển thị thời gian gửi là khoảng 8 giờ 30 sáng, giờ cũng đã 9 giờ 35 rồi.
[Lương Ti Ti]: Hoành Tử, nội soi dạ dày xong chưa? Sáng nay tụi mình không có tiết, có thể sang đó thăm cậu.
[Con Cá Nhỏ Gợi Cảm]: Đúng vậy, cậu muốn ăn gì, chị đây mời [Mất hình tượng cười to.jpg]
[Mai Nở Mùa Đông]: Tán thành
Diệp Hoành nhìn thấy tin nhắn mấy cô nàng gửi bỗng cảm thấy ấm áp, muốn trả lời, nhưng lại nghe tiếng của họ vang lên ngoài cửa.
“Ơ, Diệp ca ca, sao anh cũng tới? Đã lâu không gặp!”
Là giọng Lương Tư, không phải ảo giác chứ QAQ.
#Như thể thấy được thế chiến tiếp theo#
“Là anh trai Diệp Hoành à? Em chào anh, bọn em là bạn cùng phòng của Diệp Hoành, em tên Du Hinh, cậu ấy là Mai Đông”
“Chào anh Diệp, em là Mai Đông, ngưỡng mộ đã lâu”
Diệp Hoành khẳng định bản thân thật sự không nghe nhầm, cả ba cô bạn cùng phòng của cô đều tới, bây giờ hay rồi, chút nữa chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.
Quả nhiên, lòng nghĩ gì thì sẽ xảy ra cái đó, Du Hinh thấy Cố Kiêu xuất hiện ở cuối hành lang, lập tức vẫy tay: “Cố học thần sao cậu cũng tới”
Lương Tư và Mai Đông nhìn nhau: Không thể không thừa nhận năng lực bạn trai của Cố học thần Max.
Cố Kiêu vừa đi vệ sinh, ra khỏi toilet thì va phải một người trong thang máy, hôm qua đến thăm bệnh tình địch số một Lục Sam.
Lục Sam vẫn mang theo cháo, chẳng qua lần này không phải mua, mà là tự nấu, vốn nghĩ còn sớm vậy sẽ không gặp phải Cố Kiêu, nhưng cậu ta lại có thể nhìn thấy một chuyện rất đáng sợ ở cửa phòng bệnh, trời ơi, anh trai Diệp Hoành có khủng bố quá không đó!
Cái gọi là thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành[1] chính là cảm giác này ư!
[1] Hai câu Trong Hiệp khách hành 俠客行 – Lý Bạch
Nghĩa: (Thanh gươm) mười bước giết một người
Cho nên không đi xa ngàn dặm.Thực sự không đủ can đảm để tham gia vào trận chiến của họ, ủ rủ định mang cháo về, nhưng vẫn không cam tâm, lại lẩn quẩn ở hành lang một lúc, cuối cùng không kịp chuẩn bị vô tình gặp Cố Kiêu.
Thực sự muốn chết thật.
Cố Kiêu thấy Lục Sam, vẫn là cách chào hỏi giống hôm qua: “Bạn học, đến thăm bệnh sao?”
Nói xong nhìn bình thủy mà Lục Sam đang cầm, mặt nở nụ cười.
“Khụ khụ, bạn học, sao cậu tới sớm thế?” Lục Sam cười ngượng, vô thức đưa cháo về phía trước một chút: Nhìn đi, tôi cũng đem cháo tự nấu đến, tôi cũng không thua cậu đâu.
“Sáng nay cô ấy phải làm nội soi dạ dày, sợ một mình cô ấy không sắp xếp được cho nên tới sớm”
“…Sớm là mấy giờ?” Lục Sam cảm thấy con tim mình hơi run rẩy, lại một lần nữa phát hiện đối thủ rất mạnh.
“Chắc tám giờ hơn, lúc sáu giờ hơn không ngủ được, dậy nấu nồi cháo mang đến cho cô ấy”
“…”
Lục Sam chợt cảm thấy cháo trong tay mình nặng ngàn cân, cậu ta còn nhờ mẹ nấu cháo hộ đó, người này lại tự tay nấu cháo cho cô kìa?!
Đối thủ thật sự đỉnh hơn mình nhiều lắm orz. “Nếu đã đến rồi không đi gặp cô ấy sao?” Cố Kiêu mỉm cười mời, vẫn là cử chỉ thân thiện như một người chủ.
“…” Lục Sam đột nhiên rất muốn đánh anh, nhưng suy cho cùng vẫn không dám, chỉ có thể cười gượng: “Không, cô ấy ở bên kia náo nhiệt vậy, chắc hẳn không rảnh, không sao là tốt rồi. Tôi có việc, đi trước”
Nói xong cả thang máy cũng không đi, đi thẳng xuống cầu thang bộ.
Cố Kiêu nhìn hình bóng bối rối của cậu khuất dần, nụ cười trên môi vẫn không đổi.
#Thì ra đây chính là cảm giác bất chiến nhi khuất nhân chi binh [2], lần hai thụ giáo#
[2]Bất chiến nhi khuất nhân chi binh: Không đánh mà có thể khuất phục được quân địch.
Sau đó Diệp Khải đi làm thủ tục xuất viện giúp Diệp Hoành, rồi tự nhìn cô ăn hết bữa sáng mới yên tâm rời đi, lúc thấy Cố Kiêu đi vào vẫn không nhịn được lầm bầm vài câu, ý thù địch cực mạnh.
Diệp Hoành nhìn tia lửa bắn ra trong mắt hai người đầy tương thân tương ái bỗng cảm thấy vi diệu.
Tuy rằng Diệp Khải không thích Cố Kiêu, nhưng vẫn cho Diệp Hoành ăn cháo mà Cố Kiêu mang tới, dù sao cháo nấu tại nhà vẫn lành mạnh hơn.
Bọn Lương Tư đương nhiên chẳng có gì làm ngồi xuống tám chuyện với Diệp Hoành, về cơ bản Diệp Hoành không phải một người nói nhiều, họ nói gì thì cô đáp đó, tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu.
Du Hinh với tư cách là bà chúa hóng chuyện, cực kỳ bất mãn với thái độ lập lờ nước đôi này của Diệp Hoành, nhớ tiết học tự chọn lịch sử kiến ​​trúc cổ đại ngày đó với khí thế ta mặc kệ hắn là ai bằng bất cứ giá nào của Cố Kiêu, liền không nhịn được thêm mắm thêm muối kể cô nghe, lúc đầu Diệp Hoành còn mơ hồ, nhưng sau khi nghe xong cuối cùng mới phản ứng được: “Cậu nói cái gì? Cưỡng chế tạo CP gì cơ?”
“Ơ, cậu chưa biết à?” Du Hinh liếc mắt nhìn Lương Tư: “Còn tưởng Lương Tư nói cậu biết chuyện này rồi”
“Cậu ấy còn đang bệnh, sao có thể quấy rầy phượng thể?” Lương Tư đáp một câu.
“…Vậy là nửa học kỳ tới tớ phải chung nhóm với Cố học thần đi nghiên cứu các kiến trúc cổ đại?” Diệp Hoành có cảm giác mình muốn đấm tường một chút.
“Đúng vậy, có phải hạnh phúc lắm không? Hoành Tử à, cậu không nên có phúc mà không biết hưởng nha, chung nhóm với tớ là bạn nối khố của Cố học thần Giang Lan, bộ dạng cà lơ phất phơ nhìn thấy đã buồn nôn”
Cố Kiêu đứng ở cửa chuẩn bị vào chào hỏi, Giang Lan hóa ra mùi hôi của cậu đã bay đến trường tiếng Anh thương mại rồi à.
#Mặc niệm ba giây#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.