Editor: Kuro
“Hở?” Diệp Hành nghiêng đầu nhìn anh, nét mặt có chút lơ mơ, có thể thấy trong mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, cứ như băng không tan.
Cố Kiêu bị cô nhìn như thế cảm thấy không mấy dễ chịu, nhưng vẫn hỏi lại lần nữa, lần này chỉ thẳng vào màn hình máy ảnh SLR “Đó là đâu?”
“A, thì ra cậu thật sự đang hỏi tôi” Ăn không nói có gật đầu, biểu cảm vô tội đến mức khiến người khác muốn đánh cô.
Cố Kiêu dở khóc dở cười “Tại sao tôi lại không thể hỏi cậu? Chỗ ngồi hàng này chỉ tôi và cậu”
“Tại tôi tưởng rằng cậu vẫn còn đang tức giận, không thể nào hỏi một người vừa chọc giận cậu được” Trả lời vô cùng nghiêm túc.
Cố Kiêu: “…”
#Cho nên những người bị mù mặt còn có thể “nhạy cảm và cẩn thận” và khó giao tiếp như vậy sao?#
“Chỗ này là Tây Tạng Ali[1], một nơi không xác định ở Kangrinboqe” Lúc này Diệp Hành trái lại rất chăm chú trả lời anh.
[1]Ngari là một đơn vị hành chính của Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Thủ phủ là huyện Gar. Trung tâm hành chính của địa khu đặt tại trấn Purang. Trấn lớn nhất là Ali.
“Tây Tạng Ali? Cao Nguyên?”
“Đúng vậy đó, nghỉ hè tôi đã đến nơi này để đi nhiễu[2]” Vừa nói ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào hình, một cái nhìn khao khát.
[2]Đi nhiễu là một cách để người Tây Tạng bày tỏ lòng mộ đạo.
“Đi nhiễu? Cậu đi một mình sao?” Anh ngày càng tò mò hơn về cô, giọng nói bình tĩnh hỏi cô.
Nhưng mà lúc này Diệp Hành lại hết sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-co-gai-benh-mu-mat-khong-de-tan/123602/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.