Thời Tấc Cẩn tỉnh dậy nhưng vẫn còn buồn ngủ, anh nhắm mắt lại sắp xếp lại đầu óc hỗn loạn của mình.
Cặp song sinh tỉnh dậy từ sớm mà vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn dán sát Thời Tấc Cẩn, anh tự hỏi, chẳng lẽ hai đứa này không cảm thấy tê tay chân sao?
Anh lờ đờ mở mắt rồi mở trí não xem thời gian, con số hiện ra cho thấy thời gian đã đến trưa ngày hôm sau.
Ngoài cửa sổ máy bay trời vẫn còn tối, ba ống dịch dinh dưỡng đã uống trước đó vẫn phát huy tác dụng, Thời Tấc Cẩn không hề cảm thấy đói hay khát.
Anh dỗ cặp song sinh đứng dậy trước, rồi mới lo lắng sờ cánh tay hai đứa nhỏ, dịu giọng hỏi: "Tay chân của hai đứa có bị tê không?"
Rolley và Raleigh lắc đầu, động tác đồng bộ gọn gàng, có lẽ đây là điều hai đứa tự hào, Rolley nói bằng giọng điệu nhút nhát như thường ngày: "Cậu út, chúng con đã được huấn luyện rồi."
Raleigh: "Giữ bất động lâu nhất."
Rolley: "Có thể lên tới 8 tiếng."
Thời Tấc Cẩn:...
Anh bắt đầu cảm thấy vô số lần nếu không có hệ thống thì thân thể yếu ớt của trùng đực cấp F này sẽ ngủm ngay tích tắc trước khi kịp trốn thoát.
"Giỏi... hai đứa giỏi lắm."
Thời Tấc Cẩn hít một hơi lạnh, vì xương sống thắt lưng của anh tê cứng và đau buốt đến nỗi muốn thoái hóa luôn rồi, cũng vì cách giáo dục mầm non quá hà khắc của anh trai nguyên chủ.
Phải biết rằng tuổi sinh học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/livestream-cach-trong-mot-goc-cay-thao-o-tinh-te/3331855/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.