Cuộc thi năm nay cho phép khoa chữa trị tham gia, Bạch Phỉ lần đầu nghe vẫn rất cao hứng, tựa như một quả bóng tròn khép kín quanh năm chỉ cần một lỗ nhỏ là có thể mở ra.
Dù nhỏ nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Chẳng qua hiện tại có người muốn đem hy vọng này bóp nát, Bạch Phỉ vốn chỉ muốn tập trung vào chính mình, bảo tồn thể lực trước, chờ đến khu đồng bằng rồi tính sau.
Nhưng bây giờ dù hắn không đi tìm rắc rối thì rắc tối cũng đã tìm tới hắn.
Có vẻ như ở một mình chỉ là một sự tưởng tượng tốt đẹp.
Đối phương đưa tọa độ, tốc độ di chuyển rất nhanh, nhìn ra là đi về phía khu vực biển, đại khái là đến giữa trưa, tốc độ chậm lại rất nhiều.
Khu vực sa mạc giống như một hòn đảo riêng biệt được bao quanh bởi đại dương. Đứng ở rìa sa mạc, bất kể hướng nào cũng có thể nhìn thấy biển cả rộng lớn, nhưng chỉ có một hướng là có thể dẫn đến khu vực rừng.
Vì vậy, tọa độ cũng đi theo hướng này.
Mặt trời buổi trưa treo cao trên đỉnh đầu, mọi thứ xung quanh như sắp tan chảy bởi cái nắng, cát đá nóng bỏng làm cho lòng bàn chân người ta giống như giẫm lên tấm sắt, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, cầu khẩn nhanh chóng rời khỏi khu vực xui xẻo này.
"Chết tiệt, cái thời tiết quái quỷ gì ở đây vậy? Ban đêm thì lạnh quá, ban ngày thì nóng muốn chết." Trong một đội ngũ gần mười người, có người oán giận.
"Chúng ta đi quá chậm, với tốc độ này thì buổi tối không thể đi tới được vùng ven sa mạc."
Tiểu đội mười người, tốc độ đi mỗi người không giống nhau, thật sự kéo dài vô tận.
Người đi phía trước có vẻ là người dẫn đầu đội ngũ, mang theo đội ngũ đi đúng hướng, người đang di chuyển chậm chạp ở phía cuối cùng của đội ngũ chính là một thiếu niên tóc màu đỏ nhạt, trông có vẻ lạc lõng so với toàn bộ đội ngũ. Là bởi vì cổ tay hắn bị quấn một vòng dây thừng, một đầu dây thừng bị người khác dắt.
Người đang kéo phía sau rõ ràng không kiên nhẫn, dùng sức kéo mạnh sợi dây thừng một chút: "Nhanh lên! Chưa ăn no sao, chỉ có ngươi là chậm nhất. "
Thiếu niên bị kéo không những không có đi nhanh hơn mà ngược lại ngồi xổm xuống: "Đi không nổi, đã đi hơn nửa ngày không nghỉ ngơi, ta không đi nữa!! "
Người được phân công trông chừng thiếu niên vô cùng phiền não, mắt thấy đội ngũ đã đi được một khoảng cách xa, hùng hùng hổ hổ: "Hệ chữa trị đúng là yếu đuối. Họ đã đồng ý loại bỏ ngươi, cũng không biết vì sao bọn họ lại đổi ý, để ngươi lưu lại. "
Sợi dây thừng trên cổ tay đột nhiên căng ra, bị người phía trước dùng sức lôi kéo, thiếu chút nữa làm cho Hạ Nhiên Chi lộn nhào về phía trước một cái.
"Ngươi đây là đang bắt nạt bạn học, các ngươi ỷ vào nhiều người, lấy nhiều hiếp ít, còn lấy mạnh hiếp yếu. Quá không biết xấu hổ, nhất là ngươi, còn cáo mượn oai hùm (1). "
(1) là thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình
Đột nhiên bị đội nồi bất ngờ, một lát sau mới phản ứng lại: "Ai là bạn học với mày, bây giờ đang là thi đấu, thừa nhận thực tế được không? Bây giờ mày là tù nhân của bọn tao. "
"Tù binh thì không cần..." Lời còn chưa dứt, cả người vô thanh vô tức (2) mềm nhũn ngã xuống.
(2) 无声无息 - vô thanh vô tức - không tiếng động.
Hạ Nhiên Chi nhìn biến cố bất ngờ xảy ra trước mắt mình, một thiếu niên không biết từ đâu xuất hiện. Làn da trắng nõn chỉ là hơi bị ửng đọ do ánh nắng mặt trời thiêu đốt, đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, ánh mắt cong lên, thoạt nhìn cực kỳ ôn hòa, một chút cũng không giống người vừa làm chuyện xấu xa.
Người này nắm lấy sợi dây thừng tuột ra từ trong tay người ngất xỉu, ở bên miệng làm một chữ "Suỵt"rồi dùng khẩu hình miệng nói đi theo hắn.
Địa hình của khu vực sa mạc không phải là loại sa mạc rộng lớn mênh mông, mà là những cồn cát liên tiếp nhấp nhô, cho đến khi gần tới khu vực đại dương mới trở nên bằng phẳng.
Lúc này Bạch Phỉ mới vừa mới leo qua một cồn cát, liền đuổi theo tọa độ, có lẽ đối phương không nghĩ tới sẽ có người tới cướp người từ trên tay họ, cho nên không để ý kỹ người của mình.
Lần này tiện nghi cho bạch phỉ, lặng yên không một tiếng động đem người mang đi.
Hạ Nhiên Chi chạy theo phía sau Bạch Phỉ, đối phương cũng đang cầm dây thừng, nhưng chỉ giữ nó một cách lỏng lẽo bằng một tay, tay kia nắm lấy cổ tay, mang theo hắn chạy về phía sau, cho đến khi cồn cát che khuất bọn họ.
Bạch Phỉ nhanh chóng tháo dây thừng trên tay Hạ Nhiên Chi, sợi dây thừng đã làm cổ tay đối phương mài đỏ.
Sợi dây thừng không bị Hạ Nhiên Chi vứt đi, ngược lại quấn thành một vòng ném vào trong không gian trữ vật: "Đệch cụ nó, lần sau cũng phải để cho bọn nó nếm thử cảm giác bị trói. "
"Đây không phải là nơi tốt để nói chuyện, đối phương rất nhanh sẽ phát hiện cậu mất tích, chúng ta đi bên này." Bạch Phỉ mang theo Hạ Nhiên Chi đi về phía một con đường xa hơn bên bờ biển, những người khác hẳn là sẽ không nghĩ tới.
"Quá muộn để chúng ta đi qua biển như thế này." Hạ Nhiên Chi mở miệng: "Những muộn cũng tốt, tám giờ tối mới có thuyền cập bến, đến lúc đó chúng ta thừa nước đục thả câu (3) để lên thuyền. "
(3) chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn, hiểm họa bất ngờ
Bạch Phỉ: "Vậy cậu có biết khu vực này ngoại trừ cậu và tôi, còn có hệ chữa trị nào khác không? "
Hạ Nhiên Chi: "Chắc chắn là không có, chỉ có hai tên xui xẻo chúng ta. "
Nhìn vẻ mặt Bạch Phỉ không tin, lại nói tiếp: "Thật sự, tôi mới vào không bao lâu đã bị đám người kia bắt, bọn họ có tổ chức và âm mưa từ trước. "
"Nhưng bị bắt chưa bao lâu, tôi nghe được bọn họ lén lút mang thiết bị liên lạc vào để nói chuyện, nói rằng hai hệ chữa trị ở khu sa mạt đều đã bị giải quyết, một người bị loại, một người ở trên tay bọn họ."
"Nhưng tôi không ngờ anh vẫn ổn, có điều tôi nghe lén quá trắng trợn, cho nên bọn họ trực tiếp đuổi tôi ra phía sau đội ngũ. Kỳ thật anh không đến cứu tôi, qua vài phút nữa tôi cũng có thể chạy trốn. " Hạ Nhiên Chi mặt mày hớn hở nói.
Bạch Phỉ hồi tưởng lại tình huống của đội ngũ lúc đó, hai người dần dần thoát ly đội ngũ, xem ra người này cố ý làm vậy.
"Họ có biết chúng ta là ai không?" Bạch Phỉ nhíu mày "Cậu còn biết cái gì, chúng ta có thể chia sẻ một chút tin tức. "
"Anh vừa hỏi tôi còn có hệ chữa trị nào khác hay không, nếu tôi đoán không sai, anh muốn đi cứu bọn họ sao?" Hạ Nhiên hỏi.
Bạch Phỉ không trả lời, việc này quá anh hùng, không giống như việc hắn làm.
Hắn không có vĩ đại như vậy, hắn sau khi nghe được có chút tức giận, sau đó lại nghĩ tới điều khiến cho toàn bộ hệ chữa trị cùng nhau lên danh sách muốn tham gia.
Hạ Nhiên Chi không để ý tới sự trầm mặc của Bạch Phỉ, tự mình nói: "Tôi không nghe được nhiều lắm, nhưng nghe được những thứ đó, tôi sắp xếp lại một chút, tôi có một phỏng đoán. "
"Có thể tổ chức này là bọn họ thành lập tạm thời, chỉ có một phần danh sách nhỏ của hệ chữa trị, dù sao thời gian có hạn, nhiệm vụ nặng nề, không có khả năng lấy được toàn bộ, danh sách này có thể là do người nòng cốt của tổ chức này cầm."
"Ha." Bạch Phỉ cười lạnh, đám nhóc con này kéo bang kết phái làm cũng rất giống.
"Dù sao người bắt tôi không biết tôi tên gì, một đường chỉ cho ăn, phiền muốn chết."
Hạ Nhiên Chi tiếp tục nói:"Hầu hết hệ chữa trị được phân vào khu rừng rậm, khu đồng bằng, đại khái chỉ có hai chúng ta là ngoại lệ."
"Vậy chúng ta cũng thật đúng là may mắn." Hai người may mắn lúc này mới liếc mắt nhìn nhau trong lòng hiểu rõ.
Trước tám giờ tối, Bạch Phỉ và Hạ Nhiên Chi đúng giờ đi tới khu vực phía đông.
Bên bãi biển có lẽ đã diễn ra không biết bao nhiêu trận quyết đấu, khi bọn họ đến, không hề hỗn loạn như tưởng tượng, ngược lại rất chỉnh tề.
Những người chờ trên bờ biển chia làm ba đội, mỗi đội mười người, đều chờ ở địa điểm thuyền neo đậu, xa xa cũng có thể nhìn thấy có điểm đen đang chạy tới.
Trên bãi cát có rất nhiều người ngồi hoặc nằm rải rác, có người chưa từng chiến đấu với ba đội kia, còn có người biết thực lực của mình, sẽ không mù quáng tham dự.
"Không thể trộn lẫn trong đám này được." Hạ Nhiên Chi ở bên cạnh quan sát một hồi sẽ nói "Lát nữa phải làm sao đây? Chúng ta có cần chờ thuyền ngày mai như những người nằm trên bãi biển không? "
"Không cần, một lát trực tiếp lên." Bạch Phỉ liếc mắt nhìn đám người xa xa nói.
Trực tiếp lên? Người này so với anh còn lỗ mãng hơn, Hạ Nhiên Chi nhìn vào ánh hoàng hôn cuối cùng dưới sườn mặt của người trước mắt, không ngờ còn rất đẹp mắt, dáng người cũng tốt.
Ánh mắt chuyển xuống phía dưới, cũng không biết có phải hoa mắt hay không, nhìn thấy những chiếc lá cây trang trí trên vòng tay của Bạch Phỉ, liền qua người về phía hắn.
"Vòng tay này của anh..." Còn chưa đợi Hạ Nhiên Chi nói xong, đã bị Bạch Phỉ cắt đứt.
"Đi theo tôi."
Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt biển chuyển sắc thành một lớp màu cam, thuyền ngược sáng đi về phía trước, dừng lại gần bờ.
Nhưng cùng lúc đó, trên bờ có người đang đi về phía bờ biển hướng về phía ánh sáng, dáng đi nghênh ngang, vô cùng suồng sã.
Một tiểu đội đứng ở bờ biển nhìn chăm chú, con mẹ nó đây không phải là "tù binh" từ đội bọn họ chạy ra sao, còn kiêu ngạo đi theo như vậy, còn cái người kiêu ngạo đi phía trước là ai vậy.
"Này, mày chạy đi còn dám quay lại, thật sự không sợ tao cho mày bị loại ngay lập tức sao?"
Hạ Nhiên Chi nhìn người bắt anh vào buổi sáng, đứng dậy nói với hắn.
Ừm... Thật ra thì anh cũng hơi sợ, nhiều người như vậy, trái tim nhỏ bé này của anh thiếu chút nữa nhảy ra, nhưng đồng thời lại cảm thấy vô cùng kích thích, tuy rằng không biết kế tiếp phải làm thế nào, vạn nhất thật sự bị loại thì làm sao bây giờ.
Bọn họ đi càng ngày càng đi đến gần ba đội, mắt thấy tiểu đội trưởng từng bắt được Hạ Nhiên Chi đi ra, đi về phía bọn họ.
Một đội ngũ khác cũng đi ra một người, cao lớn vạm vỡ, ngăn ở trước mặt tiểu đội trưởng.
"Anh đang làm gì vậy, anh bạn to lớn." Thủ lĩnh tiểu đội nhướng mày.
"Lục Khoa, nhiệm vụ của lão đại giao cho các ngươi còn chưa hoàn thành, kế tiếp vẫn là để cho chúng ta đi." Tên to con mở miệng: "Nếu không thì bây giờ tôi liền liên lạc với lão đại và nói cho hắn biết."
"Thằng khốn nạn." Thủ lĩnh tiểu đội hung tợn mắng, nhưng cuối cùng cũng không tiến lên một bước.
"Phía sau là hệ chữa trị cấp B, hữu dụng với lão đại."
Tên to con nói: "Còn cái người phía trước thì sao? "
Thủ lĩnh tiểu đội có chút nghi hoặc, nơi này không phải chỉ có hai hệ chữa bệnh sao, một người đã bị loại, chẳng lẽ mấy người kia lừa bọn họ, có nhiều hệ chữa trị hơn mà bọn họ không biết.
Nhưng mặc kệ là cái nào, nếu tên to con muốn cướp công lao này, vậy đề này để cho hắn tự mình làm đi.
"Phỏng chừng cũng là cấp B." Thủ lĩnh tiểu đội nói lung tung.
Nếu để cho lão đại biết hắn mang theo một hệ chữa trị vô dụng, đoán chừng đến lúc đó cũng sẽ không dẫn hắn vào vòng chung kết.
Không có biện pháp, càng đi đến cuối cùng, không chỉ dựa vào thực lực của mình, mà còn cần có một nhóm cường đại che chở cho mình.
Hạ Nhiên Chi không nghĩ tới bọn họ thật sự lên thuyền, hơn nữa đối phương còn thay đổi hai đồng đội lên thuyền.
Đứng trên boong tàu, nhìn thân tàu sắp rời bờ, Hạ Nhiên Chi không thể tưởng tượng nổi nói: "Làm sao anh biết họ sẽ cho chúng ta lên thuyền? "
"Lúc tôi nhìn thấy cậu bị bọn họ dẫn theo, tôi liền có một suy đoán, lại đây muốn kiểm chứng một chút." Bạch Phỉ mở miệng: "Không nghĩ tới đúng thật. "
"Cái gì?"
Đột nhiên cuộc nói chuyện của bọn họ bị tiếng thông tin cách đó không xa cắt đứt, tên to con nhận liên lạc, nói với đối phương tình huống hiện tại, cũng đem hai vị hệ chữa trị giới thiệu một chút.
Âm thanh đối diện truyền đến: "Cấp B kia lưu lại, còn lại cái kia ném xuống thuyền, hệ chữa trị trên cấp B không có mấy người, chúng ta đều đang theo dõi. "
Nghe thấy lời này, sắc mặt Hạ Nhiên Chi biến đổi, nhìn về phía Bạch Phỉ.
Nhưng không ngờ trên mặt đối phương không có biểu tình gì, vừa không ngoài ý muốn, cũng không kinh hoảng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]