Chương trước
Chương sau
Bạch Phỉ lên xe đi theo Lê Văn đến một biệt thự, vừa mới bước vào cửa, hắn đã gặp một đôi vợ chồng trẻ ngay tại hoa viên.  

"Bạn học của con." Lê Văn nói ngắn gọn với bọn họ.  

Khuôn mặt người phụ nữ trẻ tuổi dịu dàng cười nói: "Tiểu Lê cũng có một ngày đưa bạn học về."  

Lê Văn không nói nhiều, đưa Bạch Phỉ vào nhà: "Đó là cha mẹ tôi."   

Bạch Phỉ đoán được, tuổi thọ của người ở thời đại tinh tế đã gần như tăng lên ba trăm năm, dáng vẻ của hai trăm năm đầu về cơ bản vẫn giống như khi còn trẻ.  

Bạch Phỉ tưởng rằng Lê Văn sẽ đưa mình đến thư viện nhà bọn họ, nhưng không ngờ lại đưa đến một căn phòng sạch sẽ, hình như đã lâu không có ai ở.  

Từ bàn làm việc trong phòng lấy ra một quyển sổ tay.  

"Phòng này của ông nội tôi, ông ấy từng là trợ thủ của Bạch Kỳ Đàn, tự viết một ít tư liệu, có thể sẽ giúp ích cho cậu." Lê Văn đưa quyển sổ cho Bạch Phỉ, xoay người đi ra ngoài, cho hắn một không gian riêng tư để đọc.  

Đây là một bút ký, bên trong viết càng chân thực và càng tùy tính. 

Nhưng hắn cảm thấy rất thú vị, nhiều cuốn sách mô tả Bạch Kỳ Đàn là một người nghiêm túc, có trách nhiệm, vì thanh lọc mà xông pha khói lửa (1),nhưng theo bút ký của ông nội Lê Văn, Bạch Phỉ lại nhìn thấy một mặt khác.  

(1) 赴汤蹈火: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là dũng cảm tiến về phía trước mà không trốn tránh khó khăn.

Không tuân thủ kỷ luật, không tuân theo mệnh lệnh quân đội, đi theo con đường riêng của mình.  

Điều thú vị là, Bạch Phỉ lật đến cuối, phát hiện trang cuối cùng là bản phác thảo do ông nội Lê Văn vẽ.  

Đó là góc nghiêng quay lưng lại, nhưng có thể thấy rõ khuy măng sét (2) trên quân phục, một khuy măng sét rõ ràng khác với những cái khác.  Nó chính xác là cái mà hắn đã nhặt được trong trò chơi.  

Sau khi Bạch Phỉ cảm ơn Lê Văn, hắn nói lời tạm biệt với gia đình, chuẩn bị về nhà.  

Diệp Hoài ở đầu bên kia sau khi đọc hết sách, đạp lên sách, nhìn hai đứa đang nằm trên ghế sofa.  

"Đứng lên, ta sẽ dạy các ngươi biết cách tự chăm sóc bản thân."  

Khôi con nhìn độ dày của cuốn sách còn cao hơn Diệp Tử, khinh thường nói: "Ngươi ngay cả linh thể còn không có, mà dám dạy chúng ta phương pháp."  

Diệp Hoài: "Có linh thể thì ngon chắc? Mấy đứa mù chữ mới khiến người ta càng coi thường hơn."  

Khôi con tức giận, từ lâu đã thấy khó chịu với Diệp Tử rồi, từ trên sofa nhảy lên.  

Không tới một giây liền ngồi trở về. 

Khôi con nhìn dây leo đã quấn quanh người mình mấy vòng, càng giãy dụa càng thắt chặt, quay đầu lại gọi Tiểu Thời thì phát hiện Tiểu Thời cũng bị trói như nó và bị ném thẳng lên sofa.  

"Hiện tại có thể nghe ta giảng được chưa?" Diệp Hoài nhìn người đang bị ép im lặng ngồi trên sofa, dùng một chiếc lá mở quyển sách dưới chân ra.  

Trong sách viết: Linh thực nên bổ sung đủ dịch dinh dưỡng chuyên dụng mỗi ngày, người nuôi phải cho ăn đúng thời gian, số lượng quy định

Diệp Hoài: "Các ngươi mỗi ngày đúng giờ đến tủ lạnh lấy dịch dinh dưỡng, ta sẽ ghi lại lịch trình, ai không làm theo sẽ bị đưa về trung tâm nghiên cứu, không được bước vào nhà của bọn ta."  

Khôi con, tiểu Thời:???

Từ khi nào lại thành nhà của mấy người, đồ không biết xấu hổ.

Diệp Hoài vừa lật sang trang khác vừa nói, nhìn thấy trang tiếp theo.  

Trong quá trình nuôi dưỡng linh thực, người nuôi phải luôn đồng hành cùng chúng trong mọi thời tiết và xoa dịu chúng bằng sức mạnh tinh thần lực bất cứ lúc nào, như vậy mới có thể bồi dưỡng ra linh thực có tính tình ôn hòa.

Diệp Hoài: "Ngày thường, hai người các ngươi tự chơi đùa, hoặc là chơi với nhau, nếu không có việc gì đừng làm phiền đến Bạch Bạch, còn ta nữa."   

Khôi con: "Ai thèm làm phiền ngươi!!! Còn nữa mau thả bọn ta ra, Bạch Bạch -phi-(kiểu phun nước miếng khinh bỉ á),baba trở về bọn ta sẽ méc ba!"  

Diệp Hoài phớt lờ phẫn nộ mà không làm được gì của Khôi con, chỉ ra sai lầm trong lời nói: "Linh thực và con người không có quan hệ huyết thống, nếu ngươi muốn nhận ba vậy tốt hơn hết là nhận ta làm ba."  

Tốt xấu gì anh cũng là thần cây, làm tổ tiên nó còn được.

Nhưng khi những lời này nói ra, Khôi con lại càng tức giận hơn: "Mày nghĩ mày là ai mà sao mặt dày như vậy hả, dám coi tao là con mày sao?"  

Diệp Hoài: "Có cái gì mà không dám?"  

Khôi con: "Có bản lĩnh thì đừng có trói tao, chúng ta ra solo!"  

Diệp Hoài nghe thấy tiếng bước chân ở cửa, hai người trên sofa có lẽ quá tức giận nên không để ý.  

Diệp Hoài lập tức thu hồi dây leo, gật đầu: "Được."  

Cảm nhận được trên thân thể đã buông lỏng, Khôi con lập tức lao về phía trước: "Con trai mày đánh chết mày." 

Không nghĩ tới khi lao tới vồ lấy bóp Diệp Tử trong tay, đối phương không né tránh cũng không giãy dụa.  

Cùng lúc đó, ổ khóa ở cửa vang lên, một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến: "Khôi con, mau buông Diệp Tử xuống, sao lại học bắt nạt người khác vậy."  

Aaaaaaaaaa, nó bị oan a, mới vừa cầm Diệp Tử, trong nháy mắt liền quăng Diệp Tử lên bàn.  

Một tiếng "bốp", Diệp Tử ngã xuống, nằm đó không đứng dậy nổi.  

!!!

Khôi con sửng sốt, nó còn chưa có dùng lực a, đối phương làm sao giống như bị nhào nặn vậy.  

Ngay khi Khôi con muốn đi qua và đỡ Diệp Tử lên, nó nhìn thấy một đôi bàn tay mảnh khảnh, nhặt Diệp Tử lên và nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay.  

Đầu óc Khôi con trống rỗng, ngẩng đầu nhìn về hướng người nọ, chỉ thấy Bạch Phỉ trầm mặt.

"Hai đứa trở về tự suy nghĩ lại, chờ Diệp Tử khỏe lại thì đến xin lỗi."  

Chờ Bạch Phỉ về phòng, tiểu Thời ngơ ngác nói: "Hình như chúng ta mới là người bị trói mà."   

Khôi con: "Cho nên chúng ta phải kiểm điểm lại."  

Này là có chuyện gì vậy.  

Bạch Phỉ trở về phòng ngủ, truyền một chút tinh thần lực vào người Diệp Hoài, nhìn chiếc lá vừa héo trở nên có sức sống hơn, quấn quanh cổ tay hắn, lúc này mới yên tâm.  

Lấy đồ vật đã mang từ trận thi đấu trước đó ra khỏi ngăn kéo.

Một khuy măng sét có hình dáng đặc biệt.  

Mặc dù màu sắc đã phai dần theo thời gian, nhưng hoa văn trên đó vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Quả nhiên giống nhau như đúc.

Thoạt nhìn giống như thiết bị lưu trữ đã bị hỏng, nói không chừng bên trong có bút ký nào đó ghi lại, không biết có thể sửa chữa được không.  

Hạ Nhiên Chi vừa mới tháo gỡ xong mô hình, đang vẽ chi tiết thì nhận được tin nhắn của Bạch Phỉ: 【 Nhiên Chi, cậu có thể khôi phục loại dữ liệu này không (ảnh)】  

Món đồ hình vuông màu đen trên hình trông hơi cũ, không phải là một sản phẩm hiện đại, phải xem hàng trực tiếp mới biết được. 

Hạ Nhiên Chi:【Tôi có thể thử.】  

Bạch Phỉ: 【Cho tôi địa chỉ, tôi gửi qua cho cậu.】  

Một ngày sau, Hạ Nhiên Chi gửi cho hắn một tin nhắn, thiệt hại có chút nghiêm trọng, có thể phục hồi, nhưng cần nhiều thời gian.  

Bạch Phỉ liền đặt vấn đề này xuống, vẫn tiếp tục sinh hoạt như cũ qua ba điểm: vườn bách thảo, nhà và trường.  

Hai tháng sau, vào cuối tuần, Bạch Phỉ mang theo hai nhóc con một cây tới vườn bách thảo.  

Sau hai tháng chăm sóc, ô nhiễm của vườn bách thảo cơ bản đã được thanh lọc toàn bộ.  

Không khí trong lành, mặc dù thực vật vẫn cao như cũ, nhưng không còn những cơ quan phi thực vật dư thừa, quan trọng nhất là không còn vô cớ tấn công con người.

Mặc dù hắn không bị tấn công, nhưng các nhân viên khác thực sự vẫn bị đánh lén khi họ đến.  

Trong hai tháng này, Khôi con cũng đã phát triển một chút, tiểu Thời cũng đã định hình, riêng Diệp Tử không có gì thay đổi, một chút biến hóa cũng không có.  

Điều khiến Bạch Phỉ đau đầu là thỉnh thoảng thấy Khôi con kiếm chuyện với Diệp Tử, cho nên đành phải mang theo Diệp Tử đi cùng mỗi ngày.  

Khi đến vườn bách thảo, điều đầu tiên cần làm là bật livestream lên. 

【Hôm nay lại là một ngày hạnh phúc, lại thấy cục cưng nữa rồi.】  

【Khôi con sao lại trốn ở sau nữa rồi, đến đây để dì hôn cái nào.】  

【Tiểu Thời càng ngày càng đẹp trai, quả nhiên được trai đẹp dưỡng càng trở nên đẹp trai hơn.】  

【Diệp Tử của chúng ta vẫn dễ thương như vậy! 】  

Bây giờ trong buổi livestream, Bạch Phỉ sẽ xuất hiện trong một thời gian ngắn, sau đó giao lại cho Khôi con cùng tiểu Thời.  

Nhiệm vụ livestream mỗi ngày được hoàn thành vượt mức quy định.

Vườn bách thảo làm gì để hắn dưỡng linh thực, đây là phát cho hắn hai nhân viên chăm chỉ. Còn rất để nuôi, chuyện gì cũng tự mình làm gì, căn bản không phiền tới hắn.  

Khôi con tính cách sôi nổi và thích nói chuyện, mỗi lần livestream đều là nó nói chuyện phiếm và đưa khán giả đi quanh vườn bách thảo.

"Đây là tiểu đệ của tui - cây nho, xem cây mà Bạch Bạch nhà chúng ta trồng nè, đều ra trái nho rồi." Đứng dưới một gốc cây nho, Khôi con chỉ vào những quả nho trên đầu nói.  

"Cây nho, cho lão đại một trái nếm thử."  

Cây nho không di chuyển.  

Khôi con:......

【Hahahahahahaha trùm vườn bách thảo bây giờ đã trở thành một nhóc con linh thực, lời nói không còn hữu dụng nữa. 】  

【Lão đại giọng trẻ con (3),ai nghe!!!! 】

(3) 奶声奶气: nãi thanh nãi khí: miêu tả giọng điệu trẻ con, giọng nói trong trẻo như sữa.  

【Tôi nghe lời, nhóc con ra lệnh cho tôi đi!】 

Khôi con đành phải thay đổi chiến lược: "Ta mang về cho Bạch Bạch ăn."

Cây nho bẻ một chùm ra khỏi dây leo và quăng cho tiểu Thời.  

Khôi con:????  

【Tiểu Thời không nói lời nào, thu hoạch một chùm nho.】 

【Mức độ tổn thương của Khôi con tăng thêm một.】  

Nhưng tốt xấu gì quả nho cũng đã ở trong tay, hai người thật sự không ăn trước, cầm nho đi tìm Bạch Phỉ.  

Từ xa đã thấy Diệp Tử ân cần vây quanh Bạch Phỉ.  

Bạch Phỉ xới đất cho hoa lan, Diệp Tử cũng đang xới đất ở bên cạnh.  

Bạch Phỉ xới xong đất, nhỏ dịch nuôi cấy, Diệp Tử tự giác lấy dịch nuôi cấy từ trong túi ra, đưa cho Bạch Phỉ, nhân tiện cọ cọ lòng bàn tay của Bạch Phỉ.  

"Hừ, đồ nịnh bợ." Khôi con nhìn Diệp Tử không có việc gì mà vây quanh Bạch Phỉ, tâm tình buồn bực.  

Máy quay livestream hướng về phía Bạch Phỉ, phòng livestream tất cả đều là khen ngợi Diệp Tử.  

【Thiên thần Diệp Tử aa!! Sao có thể ngoan như vậy, luôn giúp đỡ chủ nhà.】  

【Đáng yêu quá, còn có thể cọ cọ, quay đầu lại nhìn thấy con chó nhà mình đã không còn ngọt ngào nữa rồi.】  

【Hôm nay lại là một ngày mà tôi không biết phải ghen tị với ai.】  

May là Khôi con không thể đọc được đạn mạc, nếu không lại giận dữ cả ngày.

"Bạch Bạch, bọn con hái nho cho ba." Khôi con hét lớn.  

Đến gần, tiểu Thời đem nho trong tay đưa cho Bạch Phỉ.  

Bạch Phỉ chỉ hái một quả, vỏ nho có màu tím sẫm, hạt rất lớn.  

Bóc vỏ, bỏ vào miệng ăn, vị ngọt kéo dài xâm chiếm vị giác.  

Đến đây lâu như vậy, lần đầu tiên ăn được trái cây thật.  

"Hai đứa cũng nếm thử đi." Bạch Phỉ nói một tiếng với Khôi con và Tiểu Thời  

Khôi con hái một quả, nó muốn thử xem ngon như thế nào, ném vào trong miệng.  

"Ọe." Thực vật quả nhiên không thể ăn thực vật.  

Đặc biệt khó ăn.  

Tiểu Thời cắn thử một ngụm, không nói gì.  

Bạch Phỉ nhìn khuôn mặt vô cảm của tiểu Thời, rất tò mò: "Ăn ngon không?"  

Tiểu Thời: "Vẫn là người ngon hơn."  

Bạch Phỉ:... Thiếu chút nữa quên mất, nó là cây ăn thịt.  

Khán giả trên đạn mạc: Tốt lắm, tôi không muốn ăn nho nữa.  

Chỉ có Diệp Tử là nhảy lên, hái được một quả, bọc toàn bộ quả nho vào trong lá, chẳng mấy chốc ném vỏ ra.  

Lắc lên lắc xuống với Bạch Phỉ, biểu thị rất ngon.

"Không hổ là Diệp Tử mà ta dưỡng, có cùng khẩu vị với ta."

Bạch Phỉ vừa nói vừa nhấc Diệp Tử trở lại chỗ hoa lan, chuẩn bị bắt đầu làm việc.  

Sau hai tháng, Khôi con cuối cùng cũng nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Diệp Tử, trước mặt Bạch Phỉ là một dạng, sau lưng Bạch Phỉ lại là một dạng.  

Giả vờ bán manh ngoan ngoãn làm nũng trước mặt Bạch Phỉ, đáng ghét!!  

Nó rõ ràng cũng giả vờ ngoan ngoãn, cũng rất dễ thương, rốt cuộc là không đúng chỗ nào.  

Nó phải chọc thủng cái tên siêu cấp trà xanh vô liêm sỉ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.