Hai người bước xuống khỏi thềm đá. Khung Thương bước đi rất vô hồn, có vẻ như đang hoảng. Hạ Quyết Vân đặt tay lên bả vai cô, khiến Khung Thương giật mình quay đầu nhìn anh. Hạ Quyết Vân hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?” Khung Thương suy tư mất vài giây rồi nói: “Tôi đang nghĩ đến câu nói ban nãy của cô ấy. Tố chất tâm lý lẫn trình độ khống chế cảm xúc của cô ấy chỉ ở mức trung bình, cơ mà sau mấy lần cảm xúc dao động, nó đã nói cho tôi biết rằng, tôi chỉ đoán đúng được một phần. Nửa còn lại thì tôi chưa biết là do bản thân phán đoán sai hay cô ấy bị người khác lừa. Dưới tình huống mọi chuyện chưa cụ thể, tôi không đưa ra được phán đoán chính xác.” “Tôi để ý thấy người như các cô rất thích dùng cách nói quá tạo sự bí ẩn. Đối phương nói càng chung chung thì các cô càng thích bới sâu tìm hiểu, đúng không?” Hạ Quyết Vân nhìn gương mặt đăm chiêu của cô, cười nói: “Nếu hôm nay cô ấy la lối om sòm, khóc lóc ỉ ôi với cô thì chắc hẳn cô chẳng để tâm đâu nhỉ?” Khung Thương đáp lại rất nhanh: “Có chứ.” Vì trước mắt, “Lý Dục Giai” là manh mối rõ ràng nhất. Hạ Quyết Vân nói: “Cô tin Phạm Hoài vô tội thật à.” Anh dùng giọng điệu trần thuật để hỏi, không hề ngạc nhiên, cũng không có ý khiển trách. “Nếu không còn có thể thế nào nữa?” Khung Thương không phủ nhận, bật cười tự giễu, tiếp tục đi về phía trước: “Người như chúng tôi cũng vậy thôi. Một khi không tin tưởng lời nói của đối phương thì đâu còn cách nào khác?” Anh hỏi lại ngay: “Là kiểu người như nào?” Khung Thương trầm tư trong chốc lát, nói bằng giọng điệu không dám chắc: “Là người thông minh đến mức khiến người khác ganh ghét chăng?” Hạ Quyết Vân: “…” Đáng lẽ anh không nên nhiều lời. Cô chẳng biết khiêm tốn chút nào cả. Hai người họ chưa đi được bao xa đã trông thấy một bóng người cao lớn hấp tấp chạy tới. Thấy người nọ chạy càng lúc càng gần mình, hai người ăn ý dừng cuộc trò chuyện lại. Người nọ tỏ rõ thái độ kiêng dè Khung Thương, cố tình dời tầm mắt sang chỗ khác và vừa hay dừng lại ở chỗ Hạ Quyết Vân. Anh ta tóm lấy tay bạn mình, mắng cho một trận: “Tôi nghe nói các cậu đến tìm Lương… Hai người làm vậy là vi phạm quy định đấy, có biết không hả? Cho dù cô ấy có là nguyên mẫu của nhân vật trong trò chơi, các cậu cũng không thể tùy tiện đến gặp.” Hạ Quyết Vân hất tay: “Bọn tôi đăng ký vào thăm theo như thủ tục thăm hỏi bình thường, cô ấy cũng đồng ý gặp, không hề có chuyện vi phạm quy định ở đây nhé.” “Thế hai người…” Nói đến đây, giọng Tạ Kỳ Mộng nhỏ nhẹ hẳn: “Hỏi được cái gì không?” Khung Thương bật cười, nói: “Đến moi tin tức hả? Đây là thái độ để cầu xin người khác sao?” “Cô tưởng chúng tôi không biết gì à? Một khi chúng tôi đã bắt tay điều tra thì chắc chắn những gì chúng tôi biết nhiều hơn những gì cô nắm được, đừng có coi thường bộ máy quốc gia.” Rõ là đang nói chuyện với Khung Thương nhưng mắt anh ta lại dán chặt vào Hạ Quyết Vân. Hạ Quyết Vân bị anh ta nhìn đến bứt rứt cả người, trực tiếp dùng hai ngón tay nắm cằm, xoay mặt anh ta đối diện với Khung Thương, như muốn nói bớt làm mấy trò kỳ quặc đi. Khung Thương cười nhạo: “Sao thế? Người đầy tớ của nhân dân gặp tôi lại xấu hổ hả?” “Sao tôi phải xấu hổ?” Tạ Kỳ Mộng nói: “Bản thân bị liệt vào danh sách tình nghi mà có ai đó chẳng tự giác chút nào.” Khung Thương: “Với tôi, chỉ có kẻ vô dụng mới đáng phải xấu hổ.” Tạ Kỳ Mộng nói không lại cô mà cũng không dám cáu, quay qua vỗ vai bạn mình, nói: “Lão Hạ, cậu qua kia với tôi một lát.” Hạ Quyết Vân cau mày, cảm thấy bạn mình thế này là phản ứng sợ hơi thái quá. Đúng lúc này, Khung Thương đứng cạnh xem kịch nói: “Tôi không biết lái xe.” Tạ Kỳ Mộng la lên: “Không biết lái xe thì cô gọi xe đi.” Hạ Quyết Vân: “Tôi đưa cô ấy tới đây, cũng định đưa cô ấy về nhà.” Tạ Kỳ Mộng không dám tin: “Lão Hạ, cậu… cậu trọng sắc khinh bạn vừa vừa phai phải thôi chứ?” “Thứ tự trước sau cũng là một loại nguyên tắc đấy.” Khung Thương mỉm cười với người bên cạnh: “Cảm ơn.” Hạ Quyết Vân: “Khách sáo quá.” Chờ Khung Thương đi qua, Hạ Quyết Vân mới dùng khuỷu tay huých Tạ Kỳ Mộng một cái, chép miệng: “Trưởng thành lên! Cậu làm cái quái gì thế? Sao phải sợ cô ấy thế? Cậu sợ thế có thấy có lỗi với thân hình này không?” Tạ Kỳ Mộng đè thấp giọng nói: “Tôi nhắc nhở cậu có nghe đâu! Càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn lầy.” “Vấn đề này chúng ta đã từng nói, bản thân tôi có năng lực phán đoán, cậu mà còn nhiều lời là hết vui đấy.” Hạ Quyết Vân hất cằm ra hiệu: “Lên xe.” Tạ Kỳ Mộng đuổi theo: “Tôi có xe.” Hạ Quyết Vân: “Vậy cậu tự lái xe đuổi theo đi.” * Hạ Quyết Vân đưa Khung Thương đến dưới nhà thì đánh tay lái rời đi ngay cùng “cái đuôi nhỏ”. Bản thân Khung Thương không quan tâm hai người kia sẽ thì thầm nói gì sau lưng mình, cô lên nhà, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mở máy tính lên. Mở máy là hành động hoàn toàn theo bản năng, tay Khung Thương hành động nhanh hơn cả đại não, mở trang web trước cả khi cô kịp định hình. Công cụ tìm kiếm hiện lên giữa màn hình nhưng lúc đó cô lại hoang mang không biết mình định làm gì. Sau vài giây tự hỏi, cô di chuyển con chuột, tiếp đó là mấy chữ hiện lên, giao diện đổi thành diễn đàn của Tam Yêu. Lúc trang web load đến logo màu xanh dương của Tam Yêu, máy tính Khung Thương đứng hình, cái icon nhỏ bên góc phải chuyển vòng tròn xoay xoay mất mấy vòng mới có thể kéo xuống đọc tiếp. Cái xuất hiện đầu tiên là dòng tiêu đề đỏ sậm. Đó là thông báo liên quan đến hoạt động mới Tam Yêu đăng tải cách đây một giờ. [Ghim bài] [Thông báo] [Phân tích hiện trường án mạng] Phó bản đặc biệt mở vào mùa thu: Cuộc đào thoát mạo hiểm chính thức chiêu mộ người tham gia! Người đăng ký nhập vai [kẻ tẩu thoát] phải đạt điểm năng lực cá nhân trên 90 điểm. Những người chơi khác có mức điểm thấp hơn mời đăng ký dưới thân phận [người phá án]. Hệ thống Tam Yêu sẽ xét duyệt đơn đăng ký dựa trên số liệu để tìm ra người thích hợp với màn chơi nhất, ưu tiên người có kinh nghiệm. Phần thưởng sau tham gia rất phong phú, hoan nghênh mọi người đến báo danh. [Nhấn vào đây để xem chi tiết hoạt động] Khung Thương đọc đi đọc lại nội dung hai lần và xác nhận phó bản này làm ra là nhằm vào Phạm Hoài. Trước đó, Phạm Hoài bất ngờ trốn thoát được khỏi vòng vây cảnh sát khiến phía cảnh sát phải chịu rất nhiều nghi ngờ từ tứ phía. Đặc biệt là sự công kích nặng nề của truyền thông, làm dậy sóng trên internet. Sau, Phạm Hoài bị xếp vào mục truy nã toàn quốc, nhưng mất mấy tháng nghiêm túc tìm kiếm và điều tra, họ vẫn không thể khiến cậu ta sa lưới. Bất mãn của xã hội đối với cơ quan thi hành pháp luật ngày một tăng, rất nhiều người dân không ngừng chỉ trích cách làm việc của họ, đưa ra một số kiến nghị khiến người ta không biết phải xử sự ra sao. Thành kiến và sự trách móc nặng nề ấy ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của cảnh sát, những người liên quan phải chịu rất nhiều áp lực. Sau bao nhiêu lần họ ra mặt giải thích, cuối cùng mọi người vẫn quy về tội trốn tránh trách nhiệm. Phó bản sẽ thay bọn họ giải thích cho cư dân mạng biết quá trình bắt giữ tội phạm tẩu thoát khó khăn đến cỡ nào. Bọn họ phải huy động tất cả từ nhân lực, tài lực, vật lực đến đủ loại kỹ thuật. Thông báo nhanh chóng trở thành chủ đề nóng đáng bàn tán, cư dân mạng bàn luận rất nhiều phía dưới. “Phó bản đặc biệt à? Người trên 90 điểm cũng đâu có nhiều, có mấy người thôi. Với cả bọn họ phần lớn đều không phải người chơi chuyên nghiệp, làm gì có nhiều thời gian tới tham gia phó bản.” “[Người phá án] là thân phận mở cho cư dân mạng tham gia phải không? Nói như vậy có nghĩa là tôi cũng có thể báo danh? Thôi thì dám mơ dám làm, nói không chừng được tham gia thật ấy chứ.” “Lại không chịu nổi áp lực dư luận nên hợp tác với nhau cho ra phó bản mới à?” “Mấy người đừng quên gần đây có vị đại ca mới nổi. Cô ấy là người mới duy nhất trong thời gian này được hơn 90 điểm nhỉ? Cơ mà tần suất cô ấy đến tham gia cũng không cao, không biết lần này có tới không.” “Mị nghĩ là có á. Người tẩu thoát chỉ có một nhưng người phá án có thể lên tới hàng trăm, tùy theo thời gian có khi còn tăng thêm người và vật để điều tra nữa, không thấy giới hạn số lượng, sẽ cung cấp đầy đủ hết mức có thể. Vì người phá án được trang bị quá đầy đủ nên người nhập vai tẩu thoát phải yêu cầu thông minh hơn.” “Trò chơi trốn tìm triển khai trên địa bàn toàn thành phố sắp bắt đầu rồi [cười gian].” “Nhỡ nhóm người tẩu thoát bị diệt hết thì sao? Vậy không phải càng chứng tỏ rằng cảnh sát vô dụng à? Tôi thấy chia điểm thế này không hợp lý lắm.” “Tôi thấy vậy mới hợp lý ấy. Nhỡ lúc bắt đầu có người chơi chạy mất, anh hùng bàn phím lại được dịp bảo thôi cái này không tính [mỉm cười]” Khung Thương lướt qua danh sách ít ỏi những người đăng ký nhập vai [kẻ tẩu thoát], cũng theo chân nộp đơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]