Chương trước
Chương sau
Khung Thương bước ra khỏi khoang mô phỏng. Tay chân cô lúc này đã rệu rã chẳng còn chút sức lực nào. Cũng chính vào lúc đó, ký ức của cô tới tấp ùa về, từng đợt đánh sâu vào trí não. Thế là cô phải ngồi tạm xuống cái ghế bên cạnh để đại não nghỉ ngơi.
Bầu không khí trong phòng yên lặng đến mức kỳ quái, chỉ còn lại tiếng máy móc đang hoạt động. Nhân viên công tác nhận tin cô đã thoát phòng liền đi tới nhắc nhở nhưng đợi mãi không thấy người đáp bèn cẩn thận gõ cửa thăm dò, hỏi cô có khỏe không.
Khung Thương đáp một tiếng coi như có trả lời, sau đó đút tay vào túi, ngay lập tức đầu ngón tay cô chạm phải vật cứng. Cô cúi đầu xem, hóa ra là thẻ trò chơi của Tam Yêu.
Nghĩ đến gian phòng nghỉ xa hoa của Tam Yêu, Khung Thương không kìm được mà hơi nhếch khóe miệng, lấy di động ra gọi cho số mình liên lạc gần đây nhất.
Khung Thương: Kết thúc phó bản rồi, tôi mời anh ăn cơm nhé.
Hạ Quyết Vân đang rà soát lại số liệu sau phó bản nhận tin mà phát hoảng, thậm chí còn không dám tin vào những gì mình thấy, sợ hiểu sai ý rồi thành tự mình đa tình. Anh ngừng công việc trong tay, trả lời cô.
Hạ Quyết Vân: Ăn ở đâu?
Khung Thương: Phòng nghỉ. Tất cả các kiểu phục vụ cao cấp đều có. Nhân viên phục vụ ở hội sở so ra có khi còn kém ở đây.
Hạ Quyết Vân: “…” Cảm ơn cô nhé. Thế thì có khác nào tôi tự trả tiền đâu?
Hạ Quyết Vân: Ấy mà khoan, cô từng trải nghiệm phục vụ cao cấp ở hội sở rồi?
Khung Thương: Ây da.
Dòng tin nhắn này như để lộ ra sự khiếp sợ của Khung Thương, đại khái là kiểu không ngờ tên người phàm này lại thông minh như vậy.
Khung Thương: Thế anh có tới không?
Hạ Quyết Vân: Có chứ.
Trả lời xong, Hạ Quyết Vân tự cảm thấy bản thân không nên thể hiện mình quá nóng vội bèn viết nốt báo cáo đang dang dở rồi mới ra ngoài. Tới lúc đến nơi anh đã thấy Khung Thương ngồi ăn, thật sự là không khách sáo một chút nào.
Trước mặt cô có mấy cái bát lớn, bát mì trên tay còn tản ra hơi lạnh.
Hạ Quyết Vân nhìn là biết cô đang rất vui, thậm chí phải nói là cực kỳ hưởng thụ.
Hạ Quyết Vân ngồi xuống đối diện cô, ngón tay gõ nhẹ lên bàn ra hiệu. Khung Thương nghe tiếng ngẩng đầu, khách sáo nói: “Anh cứ tự nhiên như ở nhà nhé, tôi không tiếp nữa.”
Hạ Quyết Vân: “…” Đây là nhà anh cơ mà?
Khung Thương nhiệt tình đề cử các món: “Món mì lạnh với beefsteak ngon lắm. Cái chú đằng kia còn gỡ thịt cua cho tôi nữa, ăn cũng vừa miệng.”
Hạ Quyết Vân liếc mắt nhìn cái đĩa sạch bách thức ăn, bối rối nói: “Ở đây không có dịch vụ bóc vỏ cua hộ đâu. Tôi còn chưa được hưởng kiểu phục vụ đấy, cô có mặt mũi thật.”
“Thế à?” Khung Thương vui đến mức cười lớn, phá tan lớp vỏ lạnh lùng. Cô hớn hở nói: “Người ở đây tốt tính lắm, còn pha nước chấm cho tôi nữa.”
Hóa ra để cô ấy vui chỉ cần một chuyện đơn giản như vậy là đủ. Hạ Quyết Vân bật cười, nói: “Cô chưa pha nước chấm bao giờ à? Nước chấm phải tự mình pha mới thấy có linh hồn.”
Khung Thương tỉnh bơ nói: “Tôi không muốn nó biến thành nước chấm có linh hồn hắc ám.”
Trong lúc hai người ngồi ăn với nhau, phòng ăn cũng dần dần có nhiều người đến thưởng thức hơn, phần lớn là những người vừa tham gia [Phân tích án mạng] xong.
Giải thưởng hấp dẫn nên thu hút được rất nhiều người tham gia, trong đó có không ít các tuyển thủ nổi tiếng. Hạ Quyết Vân liếc mắt thấy có khá nhiều người quen nên ngồi trong góc chỉnh trang lại cho lịch sự.
Người đến tham gia [Phân tích án mạng] không phải ai cũng là thiên tài, cái Tam Yêu quan tâm hơn cả chính là kiểm tra tố chất tâm lý của người chơi, thế nên có khá nhiều người nổi tiếng trên mạng dễ dàng thông qua phần khảo sát. Tuy bọn họ không phá được án nhưng sự hài hước tương phản xuất hiện trên livestream lại vẫn rất có tác dụng.
Cách bọn họ không xa có một nhóm người tụ tập nói chuyện với nhau, nhìn là biết người cùng sở thích. Bọn họ kích động thảo luận về một chủ đề nào đó. Mới đầu còn giữ ý nói nhỏ nhưng sau vì quá hưng phấn mà giọng không tự chủ được âm lượng, nói lớn hơn hẳn.
“Vừa ra khỏi phó bản tôi có đi xem thử, phòng livestream bên cạnh có lượt xem khủng cực, là của một bạn nữ đấy, hơn nữa người ta còn là người mới. Không trực thuộc công ty nào, cũng chẳng có đoàn đội, một mình xông lên giật giải thưởng. Lâu lắm rồi tôi không thấy người chơi nào như thế.”
“Tôi cũng xem, cái tôi xem là phó bản đầu tiên của cô ấy. Mà tôi đoán đó là một bà cô khoảng 50 tuổi kinh nghiệm đầy mình, tính cách trầm ổn chứ người trẻ tuổi bình thường sao có thể lắm mưu nhiều kế vậy được. Không chừng người ta chuyên gia đã về hưu ấy.”
“Sao bảo lần này phó bản không cho người chơi mới tham gia?”
“Người chơi mới bình thường và chuyên gia trong lĩnh vực sao có thể giống nhau được? Chắc là do nội bộ tiến cử.”
“Phải chờ đến bao giờ [Phân tích án mạng] mới có một người đẹp IQ cao như Đạt Đạt đây? Tư cách tham gia khảo nghiệm của Tam Yêu khắt khe quá, có khi đợt này trong giới lại có drama cho xem.”
“Có khi người mới kia cũng đang ở đây đấy, mấy cậu nói nhỏ thôi.”
“Ừ nhỉ, mấy cậu đoán xem là ai?”
Hạ Quyết Vân âm thầm dựng lỗ tai lên nghe lén, đồng thời cũng len lén quan sát biểu cảm “người đã về hưu” ngồi đối diện mình, bỗng thấy hơi buồn cười.
Đám người ấy rướn cổ, cố tìm cho ra “người mới” đang ẩn nấp trong đám đông nhưng tiếc là không nhắm được mục tiêu thích hợp. Bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ Khung Thương, chỉ cho rằng cô là người nhà của người chơi hoặc nhân viên công tác.
Không thu hoạch được gì, bọn họ quay sang bàn tán về cốt truyện.
“Mẹ nó chứ, các cậu có biết lần này tôi sắm vai gì không? Tôi vào vai Lục Thanh, thảm không thể tả. Công việc của tôi trong đấy là một streamer về game thế là tôi tưởng tất cả manh mối đều nằm trong trò chơi, cứ thế đưa người xem đi chơi game cho qua phó bản, thức đêm thức hôm làm streamer. Kết quả cuối cùng phát hiện bản thân là một thằng ăn bám. Đã thế tôi còn vì vượt ải mà không nghe điện thoại của Lý Dục Giai hai lần.”
“Cậu diễn vai đó còn đỡ, tôi vào vai người phụ nữ cắm sừng chồng này. Tôi tưởng Lục Thanh là hung thủ nên đưa cậu ta tới ngả bài với Ngô Minh. Ai dè lại chọc Ngô Minh nổi giận, hành hung tình nhân của mình, cốt truyện nát như tươm, bản thân thì đăng xuất khỏi trò chơi luôn.”
Bọn họ thở ngắn than dài với nhau toàn những chuyện gây cười. Hạ Quyết Vân chăm chú nghe không đề phòng thế là sặc nước, ho khù khụ đến mức chảy cả nước mắt.
“Thôi đi, chuyện mấy người toàn là chuyện ngoài ý muốn, tao còn cùng phó bản với một đứa điên đây này, hết đánh lại đá tao, cho bản thân mình là nhất, bắt tao phải nghe lời anh ta. Tao nhổ vào mặt ấy! Dựa vào cái gì mà tao phải nghe lời anh ta cả cái phó bản ấy. Anh ta làm vậy rõ ràng là muốn nâng độ hot kiếm tiền, đã vậy sao tao có thể bắc thang cho đi được? Thế là vừa mở màn tao và anh ta đã đánh nhau rồi cả hai vào bệnh viện, ở trong đó hai ngày, lúc xuất viện thuận tiện đăng xuất khỏi trò chơi luôn.”
“Tôi thì nhập vào Ngô Minh. Mấy cậu biết không, tôi vì khán giả mà hi sinh thân mình, mặc đồ nữ và đi giày cao gót đến ngả bài với Lý Dục Giai. Lý Dục Giai bị tôi dọa cho ngơ luôn, chỉ vậy thôi mà cốt truyện cũng hỏng.”
Càng thảo luận, nhóm người càng cảm thấy ly kỳ.
“Sao ai cũng tắc cốt truyện thế? Không ai qua ải hả?”
“Trò chơi này không có chức năng lưu trữ, lần nào đến bờ vực sụp đổ tôi đều trở tay không kịp. Chắc chơi thêm lần nữa tôi sẽ qua ải.”
“Thế mới nói phần lớn là phải xem đồng đội của mình là ai. Ở phòng livestream bên cạnh ấy, cái tên vào vai Lục Thanh chơi đúng gà mờ, chẳng làm gì nhưng nhờ dựa hơi người mới mà độ thăm dò cốt truyện đạt 80%, nhảy qua luôn [Đêm bị sát hại], vượt qua phó bản một cách hoàn mỹ. Tôi nhìn mà xém khóc.”
“Tên vào vai Lý Dục Giai trong phòng ấy chơi cũng gà mờ, nhưng diễn xuất khá tốt nên thôi coi như biết chơi.”
Hạ Quyết Vân không ngờ mình đi hóng hớt lại hóng hớt được cả chuyện liên quan đến mình. Sắc mặt anh sa sầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người nọ.
Anh nhớ mặt rồi.
Phó bản sau cho anh ta vào vai người qua đường Giáp.
Trong lúc Hạ Quyết Vân phân tâm nghe lén, Khung Thương đã ăn xong. Cô đặt đôi đũa nằm ngang ngay ngắn, gạt bát lớn sang một bên, hai tay đặt lên bàn ngồi nhìn anh.
Bị cô nhìn vậy Hạ Quyết Vân ăn không ngon, nhích người sang bên cạnh né.
Thấy vậy, Khung Thương nhích sang theo.
Giờ thì Hạ Quyết Vân không thể không thừa nhận cái con người kia đang nhằm vào mình.
“Sao thế?” Hạ Quyết Vân nói: “Cô xong rồi thì không cần ở lại chờ tôi đâu.”
Khung Thương nói: “Là bạn bè với nhau, tôi có chuyện hi vọng anh sẽ nhận lời giúp.”
Hạ Quyết Vân: “Cô nói đi.”
Khung Thương: “Tôi muốn gặp Lý Dục Giai.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Quyết Vân là nghĩ cô đang khịa mình, cố tình nhắc đến nhân vật trong game, thế là anh giơ đũa lên giữa không trung, định đánh cho cô một phát lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác, có thể người cô đang đề cập là Lý Dục Giai ngoài đời thật.
Vậy nên chiếc đũa cứ lơ lửng giữa không trung, trông lúng túng vô cùng.
“Cô gặp cô ta làm gì?” Hạ Quyết Vân điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh thu tay về, nói: “Không được, làm vậy là không đúng quy củ.”
Khung Thương cười nhẹ, cũng không tính dây dưa lằng nhằng: “Thế thôi, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Cô dứt khoát bỏ đi như vậy trái lại làm Hạ Quyết Vân cảm thấy không được tự nhiên.
Thế thôi à? Người phụ nữ này không hiểu thế nào là cầu cạnh người khác sao? Hay cô cho rằng bản thân bỏ chút ít thời gian ra ngồi ăn cơm với người ta là đã bày tỏ thành ý.
Có thể lắm.
Hạ Quyết Vân ngập ngừng nói: “Nếu lý do cô đưa ra đủ thuyết phục, tôi sẽ thay cô chuyển lời tới luật sư của cô ấy.”
Ngón tay Khung Thương sờ vào góc thẻ căn cước, chần chừ trong thoáng chốc mới nói: “Hôm nay muộn rồi.”
Bên ngoài trời đã tối.
Hạ Quyết Vân: “Những gì cô muốn nói dài lắm à?”
“Không, không có gì dài dòng cả.” Khung Thương nói: “Chỉ là hôm nay tôi mệt quá.”
Hạ Quyết Vân: “Vậy ngày mai nhé?”
Khung Thương: “Mai để tôi xem sao đã. Tôi về trước đây.”
Hạ Quyết Vân nói: “Để tôi đưa cô về. Cô không biết lái xe mà.”
Khung Thương cười nói: “Không cần, Phương Khởi bảo sẽ đến đón tôi. Anh ấy cũng ở ngay gần đại học A nên chúng tôi tiện đường.”
Hạ Quyết Vân nghĩ mãi mà không nhớ ra Phương Khởi là ai. Phải đến khi bóng Khung Thương đã khuất hẳn, anh mới nhớ ra người kia là bác sĩ đánh giá tâm lý.
Khoảng thời gian này là lúc người chơi kết thúc phần chơi nhiều nhất, phòng nghỉ mỗi lúc một đông hơn, xung quanh vô cùng ồn ào.
Hạ Quyết Vân cúi đầu, đột nhiên cảm thấy món mì lạnh trước mặt thật nhạt nhẽo.
Hứng thú sụt giảm.
Anh rời khỏi chỗ ngồi, để phục vụ tới dọn bàn thức ăn đi.
*
Vốn Hạ Quyết Vân tưởng, khi nói mấy câu kia là Khung Thương đang tìm lý do thoái thác, nhưng không ngờ sáng hôm sau cô lại gửi địa chỉ cho anh, bảo anh đến đó gặp cô.
Khi xe chạy đến địa điểm hẹn trước, Hạ Quyết Vân trông thấy Khung Thương cầm hai bó hoa, yên lặng đứng ven đường chờ.
Hôm nay cô mặc một bộ đồ đen từ trên xuống dưới, khiến cho thân hình trông càng mảnh mai hơn, nhợt nhạt không chút sức sống. Cách đó không xa có mấy bia đá khắc chữ, đánh sâu vào thị giác anh.
Hạ Quyết Vân: “Nghĩa trang?”
Anh nhớ là mẹ Khung Thương mất sớm, trên tài liệu cũng không đề cập đến bạn bè thân thích gì.
Khung Thương nói: “Lại đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.