Ngày ấy, sau khi từ nhà Mẫn Việt về, không hiểu sao Hứa Thời Diên lại có suy nghĩ chuyện chưa bắt đầu đã kết thúc. Trong một tuần đó, Mẫn Việt trở nên lạnh nhạt rất nhiều, khiến cảm giác đó càng ngày càng mạnh.
Tối thứ năm hắn gọi điện cho Mẫn Việt, không ai nhận. Hắn không biết Mẫn Việt bận thật hay căn bản không muốn nhận. Hắn hờn dỗi, cứ năm phút gọi một cuộc, gọi đến cuộc thứ tư, điện thoại được bắt trong một giây, giọng nói phẫn nộ của Mẫn Việt truyền đến: “Hứa Thời Diên cậu chơi đủ chưa?!”
“Quả nhiên anh có ở đó, sao không nghe điện thoại của tôi?”
“Tại sao tôi phải nhận? Tôi với cậu có quan hệ gì?”
Hứa Thời Diên nghẹn lời, hắn nắm chặt điện thoại, hít sâu, ngột ngạt, bi ai, phẫn nộ, mở miệng hỏi: “Chẳng phải trước đây rất tốt sao?”
Mẫn Việt nghe giọng Hứa Thời Diên run rẩy, trong lòng không chịu được, mấy lời quá đáng kẹt trong cổ họng, không nói thêm nữa.
Hứa Thời Diên còn nói: “Tối mai tôi tìm anh có được không?”
Mẫn Việt thấy hắn đáng thương, nhưng cũng không thích kiểu cầu xin như thế này, “Không.”
Hứa Thời Diên vờ như không nghe thấy câu từ chối, tiếp tục nói: “Quyết định vậy đi, ngủ ngon.”
Mẫn Việt cúp máy, phiền lòng đến nghẹt thở. Anh cũng không biết vì sao mình lại thế, rõ ràng mấy hôm trước còn thích thanh niên, mà bây giờ chỉ thấy phiền phức, muốn né tránh, muốn tất cả những điều này kết thúc nhanh lên. Anh chán thanh niên như chán món ăn đã nuốt tới cổ họng, nuốt không trôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lithromantic/1196818/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.