Tám giờ sáng, Hứa Thời Diên ngồi cuối phòng học, ngủ gật. Trên bàn vẫn để cốc cà phê uống dở hơn nửa, không có giấy nháp, không có vở ghi, chỉ có một cuốn sách mở trên bàn.
Hắn vò nút áo sơ mi trong vô thức, nghĩ lại thông tin hôm qua Mẫn Việt trả lời hắn.
Khai giảng hơn nửa tháng, quá nhiều việc, hắn không còn thời gian đi tìm Mẫn Việt, Mẫn Việt cũng không chủ động tìm hắn. Hắn nghĩ, đối với người đàn ông kia mà nói, chuyện này là không cần thiết, anh ta có thể kiếm người khác.
Vì để Mẫn Việt nhớ tới mình. Hôm qua Hứa Thời Diên gửi cho Mẫn Việt một tin nhắn trước khi ngủ: Mấy nay khai giảng xong bận quá, rảnh sẽ tìm anh sau.
Nửa tiếng sau, nhận được câu trả lời của người đàn ông, một từ: Oke.
Trả lời lạnh lùng không chút tình cảm như thế làm Hứa Thời Diên rất bất mãn, hắn có thể cảm nhận được người đàn ông không ghét hắn, nhưng không đủ để người đàn ông gạt bỏ thái độ lạnh lùng giữ khoảng cách, không chịu tới gần nửa bước.
Hơn nữa, hắn không một chút nào muốn nhìn thấy Mẫn Việt đi tìm người khác, nghĩ đến có giả thiết như vậy mà lòng muộn phiền không thôi, thậm chí còn có ý muốn chửi bới để giải tỏa cảm xúc.
Tuy ai cũng có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ với người hoặc vật mà bản thân cực kỳ yêu thích, mà hiển nhiên, người đàn ông không phải dạng đó.
Nghỉ quốc khánh, cuối cùng Hứa Thời Diên cũng rảnh, hắn không hề nghĩ ngợi nhắn tin cho Mẫn Việt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lithromantic/1196813/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.