– Không tệ, không tệ a. Không ngờ rằng, tụi mày lại có thể thoát ra khỏi mê cung trong lập phương ấn a. Thật đúng là tao đã quá xem thường tụi mày rồi a.
Khuôn mặt của Lưu Khôn đã âm trầm xuống, xuất hiện ở một lối đi âm u khác.
Đi theo ở phía sau gã là vài tên người trung niên mang theo biểu tình đờ đẫn, thoạt nhìn qua không khác biệt gì với xác sống cả.
Tiêu Thiều Lâm cong lên khóe miệng, cười như không cười nhìn gã.
– Vốn là vậy đi. Tao cũng đã mặc kệ mày. Thế nhưng, ngàn vạn lần, mày vốn không nên đánh chủ ý đụng đến trên người bảo bối của tao a.
Trong mắt của Lưu Khôn càng thêm âm trầm, phẫn nộ, con ngươi đều đã hiện lên một vệt màu đỏ như máu.
– Huyết ma đạo?
Tiêu Thiều Lâm nhíu mày, nói.
– Làm sao mày lại biết…?
Vừa nghe vậy, sắc mặt của Lưu Khôn, nhất thời, đại biến.
– Một kẻ thừa kế thế gia tu chân lại tu luyện huyết ma đạo? Ha hả… Thật thú vị.
Tiêu Thiều Lâm liền nở nụ cười đến vui vẻ, nhưng giữa đôi mắt phượng lại không hề có tiếu ý nào cả.
– Xì. Nếu mày đã biết, vậy thì để tao tiễn mày đi tìm cái chết a!
Vừa lạnh lùng nói xong, thần tình trên mặt của Lưu Khôn biến ảo bất định. Cả hai mắt đều bị nhuộm lên một tầng màu đỏ như máu.
Tiếp theo, ba cái xác sống đang đứng ở phía sau gã liền rút kiếm ra, bắt đầu vọt về phía trước, hung hăng đâm thẳng về phía Tiêu Thiều Lâm.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-xam/119619/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.