Khi vừa từ trong văn phòng, Trương Kiến đi ra. Hắn liền an tĩnh đứng canh giữ ở trước cửa ra vào. Cung Thiên ở bên cạnh, vẫn quay cuồng, tập trung vào màn hình PSP đang không ngừng phấn đấu như cũ.
– Cậu nghĩ xem, cái vị Tiêu Thiều Lâm này là thế nào?
Trương Kiến đột ngột hỏi.
Đến đầu cũng chưa từng nâng lên, Cung Thiên vừa cúi đầu mà trả lời:
– Ngoại trừ cái khuôn mặt trắng nhỏ kia không có thay đổi ra. Thì, tôi cũng không tìm ra được bất cứ chỗ nào giống với Tiêu Thiều Lâm trước đây cả.
Đôi con ngươi của Trương Kiến có chút co rút lại, trầm mặc một lát:
– Lời này của cậu là có ý gì?
Cung Thiên vừa cầm một nửa thân máy PSP trong tay, vừa ngẩng đầu lên, nói:
– Tôi không có ý gì cả. Mặc kệ, cậu ta có đúng là Tiêu Thiều Lâm hay không. Thì, bây giờ, tư cách của cậu ta cũng đã là người yêu của đại ca. Cho nên, chỉ cần cậu ta không phản bội đại ca, thì tôi sẽ xem cậu ta như chị dâu mà đối xử thôi.
Suy nghĩ một lát, Cung Thiên vừa bổ sung thêm một câu:
– Đương nhiên là câu hỏi, rốt cuộc ai mới thật sự là chị dâu này, còn cần phải thảo luận thêm đi a.
Sau khi vừa nghe mấy câu trước đó của Cung Thiên, vốn là Trương Kiến đang có chút suy nghĩ nghiêm túc. Nhưng khi vừa nghe xong câu này, trong nháy mắt, mặt của Trương Kiến liền cấp tốc biến đen đi, hung hăng trừng mắt liếc Cung Thiên một cái.
Cung Thiên chỉ biết vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-xam/119616/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.