Nhưng Đồng Yên vẫn đanh mặt, thù hận trong lòng đối với Chu Tước tộc tựa như chưa thể toàn bộ tiêu tan hết.
Ngược lại là Xích Huyết Viên Vương, nghe nói bọn Đồng Anh đồng ý giao ra tất cả cho Đồng Yên, tựa như rốt cuộc có chút hứng thú.
“Cha ngươi, vốn nên là tộc trưởng Chu Tước tộc. Hắn chết... Là vì muốn hỗ trợ cả Cổ Thú tộc chúng ta.” Xích Huyết Viên Vương than thở một tiếng, “Có thể nói, hắn là bởi chúng ta mà chết. Nếu Chu Tước tộc do ngươi dẫn dắt, mấy người chúng ta đều đồng ý một lần nữa tiếp nạp Chu Tước tộc, cũng chỉ có ngươi, mới có thể khiến chúng ta đồng ý việc này.”
“Đồng Yên, chỉ cần ngươi chịu đáp ứng, ngươi muốn làm chúng ta thế nào cũng được!” Đồng Anh hô.
“Thế nào cũng được?” Đồng Anh hừ lạnh.
“Không sai.”
“Vậy ta muốn đem hài cốt cha ta chuyển qua tổ từ Chu Tước giới, muốn những lão gia hỏa năm ấy còn sống, quỳ gối trước hài cốt cha ta đi sám hối ba ngày ba đêm!” Đồng Yên lạnh lùng nói.
Đồng Anh nghĩ một chút, gật gật đầu, “Có thể!”
Đồng Yên sửng sốt một chút, nhìn bà ta thật sâu, hồi lâu sau mới nói: “Vậy được, ta đáp ứng các ngươi.”
“Đồng Yên, chờ ngươi ngồi lên vị trí tộc trưởng Chu Tước tộc, Cổ Thú tộc sẽ một lần nữa thành lập cánh cửa vực giới nối liền với Chu Tước giới!” Xích Huyết Viên Vương nói.
“Cám ơn Xích Huyết đại nhân.” Đồng Yên nói.
“Không, ngươi không nên cám ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2351941/chuong-1694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.