Giờ phút này, bọn họ không chút nghi ngờ Thâm Lam sai đối tượng, đều tin tưởng vững chắc người nọ Thâm Lam bắt, nhất định chính là con rối của Hồn tộc.
“Không phải ta biết, là hắn nói cho ta biết.” Thâm Lam nhìn về phía mảng bóng tối kia.
Đột nhiên, trong mắt nàng thoáng hiện một tia ảm đạm.
Bởi vì, ngay giờ phút này, nàng cảm giác được Tần Liệt đang dần dần đi xa.
“Tư Thản Tạp, hai người kia của Vũ tộc các ngươi, do ngươi tới xử trí. Thâm Lam liếc về phía Sa Liệt, lại nói: “Người kia của Cốt tộc, tự ngươi xem mà làm đi.”
Nói xong, tay trái non mềm của nàng, phút chốc đè ở ngực tộc nhân Linh tộc kia.
Trong chốc lát, quầng sáng thần bí màu lam đậm từ ngực người nọ dâng lên.
Các cột tinh mang, như đột nhiên trở nên tươi sống sắc bén, chợt đâm về phía mi tâm tộc nhân Linh tộc kia.
“Xẹt xẹt!”
Điểm đen sì ở mi tâm người nọ kịch liệt vặn vẹo, dần dần biến ảo thành một luồng hồn ảnh.
Hồn ảnh mơ hồ không rõ, tựa như một mảng tàn hồn, đột nhiên lớn tiếng rít lên.
“Các ngươi dám có gan chém giết một đám hồn ấn này của ta, ta chắc chắn một người tiếp nối một người giết các ngươi ở Bổn Nguyên Thâm Hải, các ngươi đều chờ cho ta!”
“Ngươi năm lần bảy lượt lấy linh hồn nhìn trộm chúng ta, mưu đồ gây rối, còn giết tộc nhân của ta, ta cũng sẽ không buông tha ngươi.” Khuôn mặt nhỏ của Thâm Lam lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2351402/chuong-1260-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.