Tần Liệt sửng sốt một chút, vội gật đầu, nói: “Đa tạ.”
“Ngươi cứu Lâm Đạt, chúng ta cảm tạ ngươi, cho nên mới muốn hợp tác với các ngươi.” Tộc nhân Vũ tộc này lấy ánh mắt âm trầm nhìn thoáng qua đám người Nam Khi, Lợi Duy, “Nếu không phải bởi vì ngươi, chúng ta không những sẽ không hợp tác với Liệt Diễm gia tộc, còn có thể đem Liệt Diễm gia tộc coi là kẻ địch cuối cùng!”
Bỏ lại phen lời này, không đợi Nam Khi, Lợi Duy đáp lại, hắn hừ một tiếng, xoay người rời khỏi.
Nam Khi và đám người Lợi Duy bên cạnh hắn trầm mặc không nói, nhưng sắc mặt có chút khó coi.
Cốt tộc Sa Liệt xem thường bọn họ thì thôi, dù sao thực lực Cốt tộc cường hãn, Sa Liệt lại từng đánh bại bọn họ.
Vũ tộc, dựa vào cái gì cũng dám khinh bỉ bọn họ?
Đám người Nam Khi âm thầm khó chịu.
Ở trong mắt bọn họ, Vũ tộc sức chiến đấu có hạn, cho dù là tham dự vào, chỉ sợ cũng không cấu thành uy hiếp đối với những thâm uyên ác ma đó.
Trong lòng bọn họ không coi trọng Vũ tộc.
Nhưng, lúc này một tộc nhân Vũ tộc, thế mà cũng đi lên nói lời lạnh nhạt, coi bọn họ tựa như chẳng ra sao cả.
“Mẹ! Thật là xui xẻo...” Lợi Duy nhỏ giọng nói thầm.
Sắc mặt Nam Khi âm trầm, xa xa nhìn về phía tộc nhân Vũ tộc rời khỏi, nói: “Thứ gì chứ, vẻn vẹn Vũ tộc mà thôi, thế mà cũng dám hướng chúng ta diễu võ dương oai?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2351308/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.