Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Cơ bá bá!”.
Chân núi, Hoa Vũ Trì ngẩng đầu, chợt nhìn thấy bóng người Cơ Nghiêu. Hắn vui mừng quá đỗi, nhịn không được kêu lên.
“Thật là tiểu tử ngươi!”. Cơ Nghiêu cũng kinh ngạc hẳn lên.
“Hắn là cháu nội Hoa Thiên Khung? Hoa Vũ Trì!”. Cơ Duệ chợt kinh ngạc la lên: “Hắn không phải đã mất tích hơn hai trăm năm rồi sao? Ta còn cho rằng, còn cho rằng hắn sớm đã chết rồi!”.
Hoa Vũ Trì vốn bị Cổ Thú tộc giữ nghiêm, ở dưới Đằng Phiên ra hiệu, từ chân núi bay lên.
Hắn rất nhanh đã tới cửa hang bên này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”. Cơ Nghiêu ngưng trọng nói.
“Chuyện của ta rất đơn giản, năm đó ta đi vực giới khác rèn luyện, bị Cửu Trọng Thiên Hàn Thiến phục kích, sau đó... Ta luôn bị Thái Dương cung cấm cố ở nhà giam Bạc La giới”. Hoa Vũ Trì thuận miệng giải thích một câu, sắc mặt trầm xuống, nói: “Chuyện Bạc La giới, có thể sắp phiền toái nhiều rồi. Tu La tộc sống ở Bạc La giới, thân phận chân thật chính là huyết nhục phân thân của Ám Hồn thú, thực lực cường hãn vô cùng, bọn họ nay bại lộ thân phận, chỉ sợ sẽ huyết tẩy các đại chủng tộc ở Bạc La giới...”.
Hắn nhanh chóng đem thế cục trước mắt trình bày một phen.
“Cái gì? Thế mà còn có Ám Hồn thú tồn tại trên đời?!”. Hắc Tư Đặc kinh hãi thất sắc.
Hắn hiển nhiên so với đám người Cơ Nghiêu kích động hơn rất nhiều.
Năm đó, con Ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2350852/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.