Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Chợt, hồn đàn võ giả của Thiên Khí tông, Vạn Thú sơn, Thiên Kiếm sơn cùng Tịch Diệt tông, đều nghi hoặc trùng trùng theo ở phía sau Tắc Nạp.
Ven đường, trên rất nhiều hải đảo, rõ ràng có dấu hiệu sinh mệnh tồn tại.
Cái đó ý nghĩa không ít người Đông Di ẩn náu ở một số chỗ bí ẩn nào đó trên đảo.
Nhưng, Tắc Nạp không thèm nhìn những hải đảo kia, lập tức hướng nơi sương mù nồng đậm nhất mà đi.
Rất rất nhiều sương mù, theo hắn và quả cầu ánh sáng hấp thu, đều đang nhanh chóng tiêu tán.
Khí sắc Tắc Nạp, ở sau khi hấp thu rất nhiều sương mù, thế mà đang từng chút một tốt lên.
Sương mù bao trùm người Đông Di, đối với võ giả Bạo Loạn chi địa mà nói, chính là vật đòi mạng.
Nhưng đối với Tắc Nạp mà nói, giống như là đại bổ vật, làm hắn từ trong phá giai thất lợi nhanh chóng khôi phục lại.
“Kỳ quái...”. Đường Bắc Đẩu âm thầm lắc đầu.
Sương mù nơi đây rõ ràng có lợi cho Tắc Nạp tu luyện, có thể giúp hắn khôi phục nhanh hơn, nhưng hắn vừa rồi lại từ chối tiến đến.
Nay cũng không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, hắn lại đồng ý đến, còn dẫn mọi người hướng sâu trong cấm địa tiến lên.
Điều này làm cho Đường Bắc Đẩu rất là khó hiểu.
“Nhớ kỹ! Không được phóng thích hồn đàn ra! Còn có, hiện tại thì bảo vệ chân hồn!”. Tắc Nạp đột nhiên quát khẽ.
Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2350777/chuong-1037-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.