Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Ta tin tưởng Tần Liệt”. Tuyết Mạch Viêm bày rõ thái độ: “Ta cũng cho rằng tác dụng chúng ta tạo ra, còn chưa đủ chia sẻ Vô Cấu Hồn Tuyền”.
“Ta cũng vậy”. Tạ Tĩnh Tuyền cũng chen vào nói.
Tống Đình Ngọc hé miệng cười, ở dưới mọi người nhìn chăm chú, chủ động ôm cánh tay Tần Liệt bày tỏ thân mật.
Nàng tất nhiên là ủng hộ vô điều kiện.
Trải qua phen lời kia của Lạc Trần, Đỗ Hướng Dương thoải mái, nay Tuyết Mạch Viêm, Tạ Tĩnh Tuyền lại đều biểu lộ cõi lòng, đột nhiên, giống như mọi người đều đã tiếp nhận hành vi độc hưởng Vô Cấu Hồn Tuyền của Tần Liệt.
Thế mà đều không để ý nữa, cũng không muốn tiếp tục truy hỏi.
“Nhưng, nhưng...”. Phan Thiên Thiên muốn nói lại thôi.
“Đừng nói nữa!”. Tuyết Mạch Viêm quát khẽ.
Phan Thiên Thiên thở dài một tiếng, cắn môi, không tình nguyện không lên tiếng.
“Làm sao vậy?”. Tần Liệt hỏi.
Phan Thiên Thiên suy nghĩ một chút, không để ý Tuyết Mạch Viêm quát mắng, cố lấy dũng khí nói: “Tuyết tỷ... Tuyết tỷ chưa lấy được Sinh Mệnh chi tuyền. Nàng cùng mẹ nàng... Rất khó khôi phục lại. Nếu có một cái Vô Cấu Hồn Tuyền, nàng có thể khiến tông chủ hỗ trợ đổi lấy rất nhiều Sinh Mệnh chi tuyền, như vậy có thể giải quyết phiền toái của Tuyết tỷ cùng mẹ nàng”. Nàng nói rõ nguyên do trong đó.
“Sinh Mệnh chi tuyền là chúng ta tự mình làm mất”. Tuyết Mạch Viêm lắc lắc đầu: “Chúng ta đã thua thiệt Tần Liệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349592/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.