“Thực con mẹ nó xui xẻo”. Sở Ly hung hăng nhổ ra một cục đờm, mắng một câu, ở trong ánh mắt không có ý tốt của đám người Dạ Ức Hạo, lớn tiếng rít gào: “Mẹ, nhìn cái gì? Lão tử tới đây chính là muốn giết Dạ Ức Hạo tạp chủng ngươi! Cho rằng nhiều người lão tử sẽ sợ?”.
“Sở huynh, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi”. Nhìn hai người, Dạ Ức Hạo bỗng tâm tình khoái trá cười lên.
Trong mắt hắn, Tần Liệt với Sở Ly chính là hai tên lỗ mãng ngu ngốc, ngay cả tình huống cũng chưa làm rõ, đã cắm đầu lao vào, còn tưởng rằng mình có thể ngồi thư lợi ngư ông... Quả nhiên là ngu đến đáng yêu.
“Là ngươi đem Vu trùng của ta giết chết?”. Hắn chỉ nhìn về phía Sở Ly.
Trên thực tế, từ đầu tới cuối, hắn cũng chưa nhìn Tần Liệt một cái.
Cùng Tuyết Mạch Viêm giống nhau, hắn căn bản không biết Tần Liệt, người hắn không biết, với hắn mà nói đều là tiểu nhân vật, không đáng nhắc tới.
“Bốn con Vu trùng, ta trước luyện chết ba con, về sau luyện chết một con, còn chạy thoát hai con”. Tần Liệt mỉm cười chen vào nói, sau khi trải qua dao động ngắn ngủi, hắn một lần nữa bình tĩnh trở lại: “Chẳng qua, một con tiếp một con đi luyện con sâu nhỏ, cũng quá phiền toái chút. Cho nên ta lần này tới đây, là muốn dứt khoát một chút, đem mẫu trùng luyện chết xong hết mọi chuyện”.
Lời này vừa nói ra, hắn chẳng những thành công hấp dẫn lực chú ý của Dạ Ức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349454/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.