“Rắc!”.
Cánh tay Tần Liệt vươn đến, bị tay ngọc của nàng vỗ một cái, phút chốc tê dại vô lực hẳn đi.
“Hi hi! Ngươi cứ chuyên tâm chữa trị Linh Trận đồ đi, tỷ tỷ sẽ không đùa ngươi chơi nữa”. Lưu lại một chuỗi tiếng cười vui như chuông bạc, Tống Đình Ngọc lay động đùi đẹp dài thẳng, phong tình uyển chuyển đi ra ngoài.
Nàng đẩy cửa vào phòng liền kề với Tần Liệt.
Trong gian sương phòng này, có một tấm gương đồng thật lớn, dáng người xinh đẹp của nàng bỗng dừng một chút.
Nàng từ trong gương đồng thấy được chính mình...
Trên gương mặt kiều diễm giống như giận giống như cười, có ánh sáng đỏ bừng, chỗ sâu trong đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách tràn đầy ý cười vui vẻ, biểu hiện ra tâm tình khoái trá của chủ nhân.
Nàng theo bản năng sờ sờ bên má, bỗng cảm thấy vào tay hơi nóng, điều này làm nàng càng thêm ngượng ngùng.
“Người trong gương... Là ta. Từ khi nào, ta thế mà bởi vì trêu cợt một nam nhân, mà vui mừng như vậy?”. Trong đôi mắt đẹp của nàng dần dần hiện ra nét suy tư, trên mặt cũng chợt xuất hiện ra biểu cảm kỳ dị phức tạp không hiểu.
Nàng bắt đầu nhớ lại quá trình quen biết với Tần Liệt.
Nàng là vì Tần Liệt lấy Tịch Diệt Huyền Lôi, làm năm phương thế lực tổn thất thảm trọng, làm thông đạo Tà Minh mở rộng, mới chính thức lưu ý tới thanh niên không nổi tiếng này.
Nàng được Huyền Thiên Minh an bài, hướng tới Độc Vụ trạch tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349379/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.