Bên sườn Diễm Hỏa Sơn, một cái hang vốn đang đóng cửa, đột nhiên mở ra.
Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên đi ra cửa động.
Sáu viên Tịch Diệt huyền lôi nổ vang kinh thiên động địa, làm cho Diễm Hỏa Sơn rung chấn kịch liệt, hòn đá phong bế cửa hang bị hất tung ra.
Hai người sợ hang bị sụp, chôn vùi họ bên trong, nên không chờ người Thất Sát cốc tới gọi, vội vàng đi ra.
Ngoài cửa hiện giờ không còn Võ Giả Huyết Mâu nào canh chừng nữa, tất cả đều đã tụ tập ở quảng trường.
Nên hai tỉ muội thoải mái ra ngoài.
Hai người đi tới một vách đá, từ trên nhìn xuống quảng trường, thì nghe thấy tiếng gào thê lương của Cưu Lưu Du.
"Là sư phụ!"
Lăng Huyên Huyên kinh hô, nhìn quanh tìm kiếm, mới nhìn thấy sáu cái hố cực lớn như Thâm Uyên.
Cũng nhìn thấy tràng cảnh tàn khốc như Luyện Ngục nơi đó.
"Trời ơi!Chuyện gì vừa xảy ra? Saonbsp; như vậy? Saonbsp; như vậy?" gương mặt thanh tú của Lăng Ngữ Thi không giấu nổi vẻ sợ hãi, thân thể mềm mại run lên, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Nhiều người chết quá, người trong cốc ta đều chết hết, ta, ta nhìn thấy thi thể của họ, trời ơi, chết hết..." Lăng Huyên Huyên run rẩy, gương mặt ngây thơ sợ hãi vô và.
"Sư phụ! Sư phụ đâu?"
Hai người cố gắng tìm hình ảnh Cưu Lưu Du.
"Tần Liệt! Lão thân muốn phanh thây xé xác ngươi! Rút gân lột da ngươi!" tiếng Cưu Lưu đột nhiên vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2349040/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.