Trên sông băng, cả người Tần Liệt toát ra khí tức lạnh lùng.
Lý Mục híp mắt, nhìn những sợi băng nhỏ từ khắp nơi bay tới, quấn quanh người Tần Liệt, ngấm dần vào trong người hắn.
"Hàn ý… hàn ý đang dần chui hết vào trong người Tần Liệt!" Lý Mục biến sắc.
Mắt Nham Băng Tuyết Lang Vương lóe sáng, nhìn Tần Liệt chằm chằm, chính xác là nhìn sự biến hóa của hàn ý quanh người Tần Liệt.
Nó cảm giác cả khu vực băng giá này hình như đã mất đi linh hồn, mất đi một thứ đồ quan trọng nhất...
Lý Mục không nói gì, chỉ hờ hững ở đó cùng với Nham Băng Tuyết Lang Vương, bảy ngày sau, hàn ý của cả khu vực băng tuyết hoàn toàn biến mất.
Tần Liệt mở mắt.
Đồng tử hắn lạnh như băng, khí tức trên người thay đổi, hàn ý bừng bừng khiến người khác phải nghẹt thở.
"Răng rắc!"
Hắn nhúc nhích cánh tay, lớp băng dày bao phủ vỡ vụn, rớt lả tả xuống đất.
"Lý thúc." Tần Liệt khẽ gọi.
Hắn vừa từ trong cảnh giới thể ngộ tỉnh lại...
Nhìn vào trong người, hắn nhìn thấy bên trong Trấn Hồn Châu ngoài bốn trận đồ trụ cột còn có một bức họa đồ mới.
Nó không phải đồ hình, mà giống như một bức tranh.
Một bức tranh do băng tinh ngưng tụ mà thành, trắng toát, óng ánh, lạnh buốt.
Chỉ nhìn một cái, Tần Liệt ngỡ mình vừa rơi vào hầm băng, toàn thân băng hàn thấu xương.
Bức tranh thế giới hàn băng này do hàn ý của sông băng ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2348827/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.