Mộc điêu? Ông nội?
Tần Liệt chấn động, nhìn pho tượng trong tay, hô hấp trở nên dồn dập: “Lý thúc, đó là ông nội của ta, ta muốn biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Ông nội của ngươi?” Mắt Lý Mục thoáng sáng rực lên, cất giọng sâu xa nói: “Ông nội ngươi là người tài ba a….”
Trong lúc Tần Liệt nôn nóng muốn biết nguyên do trong đó, Lý Mục lại nói với Nham Băng Tuyết Lang Vương: “Nơi này đã cách Băng Nham thành một đoạn, có thể đi được rồi.”
Nham Băng Tuyết Lang Vương như gật đầu, nhổ ra một ngụm hàn vụ màu trắng bạc.
Hàn vụ nồng đậm như bức màn, nhanh chóng bao bọc thân thể Tần Liệt và Lý Mục. Dưới ánh mặt trời chói chang, Tần Liệt, Lý Mục và Đại Lang Cẩu nhanh chóng được bao bọc bởi băng tinh dày đặc.
Băng tinh không chảy thành nước mà biến thành hơi bốc lên, hàn vụ tiêu tán.
Tần Liệt, Lý Mục và Đại Lang Cẩu đã quỷ dị biến mất.
…
Tần Liệt như từ trong hầm băng lạnh lẽo tỉnh lại, vừa mở mắt ra, hắn biến sắc, kêu lên: “Nơi này là nơi nào?”
Trong tầm mắt hắn, chỉ thấy những khối băng dày đặc, như đang ở sâu trong thế giới sông băng. Những phiến băng cao mấy chục mét, hàng trăm mét băng vững chãi, ẩn ẩn bên trong sông băng như có phong ấn thứ gì đó.
Dưới chân là khối băng cứng lạnh lẽo, xung quanh hắn đều là băng cứng, hắn đang bị kẹp ở bên trong một vùng băng đạo (con đường băng) chật hẹp, hoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2348823/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.