Ra khỏi Băng Nham thành, Tần Liệt nhìn ra phương xa, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Ngoài xa đó, nhìn không thấy một bóng người nào, chỉ thấy mấy bộ hài cốt.
Có bộ xương cốt khá lớn, chắc là linh thú, cũng có bộ xương nhỏ hơn, hình dáng rõ ràng là xương của con người.
Mặt trời biến mất, mây đen dày đặc khiến cả trời đất lu mờ tăm tối, xương cốt rơi vãi khiến khung cảnh hoang vu, âm lãnh.
Hắn còn nhớ hồi mới tới Băng Nham thành, xung quanh cửa thành vô cùng náo nhiệt, rất nhiều phàm nhân và võ giả ra ra vào vào, dòng người đông đến mức đôi khi làm cho cửa thành tắc nghẽn.
Thế mà bây giờ cửa thành hoàn toàn hoang vắng, nhìn khắp xung quanh không thấy một bóng người.
“Huuuuu…”
Lão bộc Lương Trung vừa ra khỏi cửa thành, bỗng huýt sáo thật to.
Tiếng huýt theo gió truyền ra rất xa, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
“Vù vù vù!” thanh âm chim vẫy cánh từ trên tầng mây dày đặc truyền xuống.
Tần Liệt ngẩng đầu, thấy bảy tám con chim tước xanh lá đang bay xuống, vì khoảng cách quá xa nên hắn không nhìn rõ hình dạng của chúng, nhưng cũng đoán được chúng là do tiếng huýt sáo của Lương Trung mà tới.
Lương Trung ngẩng đầu nhìn, cười, lại huýt một tràng.
Một con chim tước lao xuống, đứng trên vai Lương Trung, phát ra thanh âm luýt xuýt nhưng đang thuật lại điều gì đó.
Tần Liệt nhìn con chim, biến sắc, khẽ quát: “Đây … đây là chim gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc/2348738/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.