Chương trước
Chương sau
Dưới trời chiều, Lăng Ngữ Thi một thân váy dài xanh biếc, hình dáng thon dài xinh đẹp, chỉ là con mắt vô thần đờ đẫn nhìn về phía sơn động.

Tần Liệt ngừng lại, nhìn vào bóng lưng nàng, nhìn một hồi, rồi tận lực dậm mạnh bước chân.

Lăng Ngữ Thi đang vân du thiên ngoại giật mình tỉnh lại, quay phắt đầu, đôi mắt u ám sáng lên.

“Sao bây giờ ngươi mới chịu ra? Sắp bốn ngày rồi, ngươi không ăn không uống làm sao chịu nổi?” Lăng Ngữ Thi kêu lên, vội đi về phía Tần Liệt, mặt đầy vẻ đau lòng: “Nhanh uống chút nước, ta có mang theo ít thịt nướng, ăn lót bụng trước đi.”

Nàng đưa túi nước tới.

Tần Liệt khát muốn chết, cũng đói chịu hết nổi, nhận túi nước uống ừng ực, đỡ khát rồi, lại cầm lấy miếng thịt bò ăn như hổ đói.

Ăn uống no đủ rồi, Tần Liệt mới quay sang nhìn Lăng Ngữ Thi, thấy nàng vẫn nhíu mày, mặt lo lắng.

“Ngươi cũng thật là, một người một mình trong sơn động, ngẩn ngơ suốt bốn ngày. Nếu muốn làm vậy cũng nên báo trước với ta một tiếng, ta chuẩn bị đồ ăn thức uống cho, lần này thực bị ngươi hù chết, còn tưởng ngươi muốn chết đói nữa…” Lăng Ngữ Thi lầm bầm, tay nhẹ nhàng phủi vụn thịt trên áo hắn. “Về tắm cái đi, mùi trên người ghê quá, cũng không biết ngươi ở trong đó làm cái gì nữa.”

Tần Liệt thần sắc đờ đẫn, mặc kệ nàng sửa lại áo cho mình, lau sạch bụi trên mặt, trong lòng bỗng thấy ấm áp.

Cùng Lăng Ngữ Thi đi ra, hắn mới biết trời đã chạng vạng, cũng không thấy người Lăng gia qua lại gần cửa động, điều này chứng tỏ những người kia cũng muốn bỏ việc này rồi.

“Đại tiểu thư, chúng ta ở đây này!”

Lăng Dĩnh đứng dưới một tảng đá, hết sức vẫy tay với Lăng Ngữ Thi, bên cạnh còn có Lăng Phong, hai người được sai đi cùng đến đây để bảo vệ Tần Liệt.

Trời chạng vạng tối, rặng mây đỏ bừng, ánh nắng lấp lánh như lửa, chiếu rọi ánh sáng đỏ au khắp núi.

Bốn người, dưới màu đỏ rực ấy, cùng nhau đi về.

Tần Liệt đờ đẫn vạn năm không đổi, Lăng Dĩnh sáng sủa hoạt bát, thỉnh thoảng liếc sang Tần Liệt, vui vẻ cười nói với Lăng Ngữ Thi, còn Lăng Phong trầm tĩnh bình ổn, chỉ lắng nghe, không nói chen lời nào.

“Đại tiểu thư, người dùng Bách Mạch Đan với Tích Hải Đan chưa?” Lăng Dĩnh hào hứng dạt dào, khẽ liếc qua Tần Liệt, nàng cũng thấy nghi hoặc, không hiểu làm sao Tần Liệt lại có thứ linh đan tu luyện trân quý này.

Lăng Phong cũng tò mò, quay đầu nhìn Lăng Ngữ Thi.

Lăng Ngữ Thi nhìn Tần Liệt, mắt toát ra tia cảm kích: “Hiện đang chuẩn bị dùng Bách Mạch Đan, còn Tích Hải Đan… phải chờ tu đến cửu trọng thiên mới dùng, giờ còn hơi sớm. Thiên phú tu luyện của ta không bằng các người, nếu không có linh dược phụ trợ, muốn đột phá Khai Nguyên cảnh sợ là không dễ.” nàng tự giễu, khẽ cười.

“Đại tiểu thư quá khiêm tốn rồi,” Lăng Phong nghiêm mặt, chân thành nói: “Theo ta thấy, thiên phú tu luyện của đại tiểu thư kỳ thật không hề thua kém nhị tiểu thư, chẳng qua chỉ vì đại tiểu sư sớm bị buộc vào mấy việc sự vụ gia tộc nên không tập trung toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện mà thôi. Mặt khác, sử dụng tài nguyên để tu luyện là gia chủ cũng có ý thiên vị nhị tiểu thư, nên nhị tiểu thư mới có thể ở cùng cảnh giới với đại tiểu thư.”

“Ngươi không cần an ủi ta, ta biết rõ thiên phú mình không bằng nhị muội.” Lăng Ngữ Thi mỉm cười: “Trong Lăng gia chúng ta, hai người các ngươi thiên phú cũng rất xuất chúng, nếu các ngươi chịu cố gắng, sau này nhất định cũng sẽ có cơ hội vào Tinh Vân Các.”

Nhắc tới Tinh Vân Các, mắt Lăng Dĩnh và Lăng Phong đều lộ vẻ khát khao.

Trong lòng họ, Tinh Vân Các chính là thánh địa tu luyện trong mơ, có thể vào đó chính là mơ ước cả đời của bọn họ.

Ba người Lăng Ngữ Thi trò chuyện vui vẻ suốt đường đi.

Lúc trời sắp tối đen, bốn người về tới Lăng gia trấn, vừa vào đầu trấn, liền hay tin Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên đã trở về.

“Tam gia vừa về tới, cùng với gia chủ tới nhà Lăng Liệt ở phía đông trấn. Lăng Liệt hơn bảy mươi rồi, những năm nay đều bệnh nặng liệt giường, không biết gia chủ tới nhà lão làm cái gì nữa.” một tộc nhân Lăng gia kể.

Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh đều khó hiểu, chỉ có Tần Liệt thoáng chút kinh ngạc, nghĩ tới mục đích tới Tinh Vân Các của bọn Thừa Chí, hắn nhớ ra đám Đồ Trạch, thầm nghĩ: không phải bọn Thừa Chí đụng phải đám mấy tên Đồ Trạch đấy chứ?

“Để ta đi xem, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, các ngươi đưa Tần Liệt về trước đi.” Lăng Ngữ Thi lòng nghi hoặc, phân phó một câu, rồi vội vàng đi về phía đông trấn.

Khi nàng vừa tới nhà Lăng Liệt, vừa ngay lúc Lăng Thừa Nghiệp, Lăng Thừa Chí, Lăng Huyên Huyên ba người đi ra, trên mặt huynh đệ Thừa Nghiệp đầy vẻ thất vọng, lắc đầu.

Lăng Huyên Huyên vừa thấy Ngữ Thi, kích động hẳn lên, dáng như muốn khóc.

“Phụ thân, mọi người?” Lăng Ngữ Thi gọi, giọng nghi hoặc.

“Về nhà hãy nói!” Lăng Thừa Nghiệp phất tay.

Nửa ngày sau, cả nhà tụ tập trong phòng, Lăng Huyên Huyên hốc mắt sớm đầy nước, kêu lên: “Tỷ! ai bảo tỷ thay ta đính hôn với thằng đần kia?”

“Ta nguyện ý mà.” Lăng Ngữ Thi lạnh nhạt mỉm cười.

“Ai mà tự nguyện đính hôn với hắn!” Lăng Huyên Huyên bật khóc: “Hắn chỉ là một thằng ngu! Sao tỷ phải ủy khuất chính mình? Có phải phụ thân bức tỷ hay không?”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Lăng Thừa Nghiệp gầm lên, “Ngươi cũng đi Tinh Vân Các, có thể nhìn thấy trong mắt người ta, Lăng gia chúng ta có là cái gì không? Tỷ tỷ ngươi hiểu vì gia tộc hi sinh, còn ngươi, ngươi biết cái gì? Ngươi đừng mang thêm phiền toái cho gia tộc là tốt lắm rồi!”

Lăng Huyên Huyên hiếm khi thấy ông ta giận đến vậy, nên khiếp đảm, lại nhớ tới chuyện ở Tinh Vân Các, cúi đầu khóc nức nở.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Mấy người tam thúc ở Tinh Vân Các gặp một chuyện lạ…” Lăng gia gia chủ kể lại mọi chuyện, sau đó nói: “Hàn trưởng lão chẳng những miễn trừ giao nạp linh thảo hai năm cho Lăng gia, còn nói Lăng Liệt kia lập công lớn, được đưa vào danh sách thành viên trung tâm, lại còn được một ngàn hai trăm điểm cống hiến. tam thúc với muội muội của con, nếu không nhờ vị ‘Lăng Liệt’ này thì sợ là vào cửa Tinh Vân Các cũng còn không được, mà còn tiếp tục bị hạ nhục…”

Lăng Ngữ Thi kinh hãi: “A! Được đưa vào thành viên trung tâm, lại còn nhiều điểm cống hiến như vậy, từ khi nào Lăng gia chúng ta xuất hiện kỳ nhân thế này?”

“Cả Lăng gia trấn chỉ có một Lăng Liệt, chúng ta vừa mới đi xem, lão nằm liệt giường gần hai năm rồi, chưa chết… cũng đã là kỳ tích. Lão nói cả mười năm nay không hề rời khỏi Lăng gia trấn, căn bản không thể là lão được. Trừ lão ra, cả Lăng gia đâu còn ai có tên Lăng Liệt, mà ngay cả có chữ ‘Liệt’ trong tên cũng chẳng có…” Lăng gia chủ nhíu chặt mày, thì thào.

“Đại ca, người nói Tần Liệt… có thể hay không? Trong tên hắn cũng có chữ ‘Liệt’!” Lăng Thừa Chí đột nhiên nói.

“Tên đần kia đích xác rất kỳ quái, nhưng không có tí điểm nào giống một kỳ nhân, làm sao là hắn được!” Lăng Huyên Huyên mặt còn mang nước mắt, lạnh giọng khinh thường, “Nếu hắn mà còn có thể trở thành thành viên trung tâm Tinh Vân Các, lại còn được nhiều điểm cống hiến như vậy, thì Lăng gia ta ai mà chẳng vào Tinh Vân Các được! Nếu hắn thực có khả năng này, con đã sớm đồng ý đính hôn với hắn rồi!”

Từ khi biết Lăng Ngữ Thi thay mình đính hôn, Huyên Huyên vô cùng chán ghét Tần Liệt, nghe thấy tên thôi cũng thấy lòng khó chịu.

“Lăng Liệt, Tần Liệt…”

Lăng gia chủ đăm chiêu, khoát khoát tay, ý bảo Lăng Huyên Huyên ra ngoài, đừng có ở đây ồn ào, rồi mới nhỏ giọng: “Nói không chừng có khả năng này, lần này trong khi đính hôn, sính lễ hắn bỏ ra đã cho bọn Đỗ gia một bạt tai, bây giờ càng lúc ta càng thấy tên này không đơn giản, nếu thật hỏi ai có khả năng trở thành Lăng Liệt nhất, chắc chắn là hắn.”

“Ta cũng biết Tần Liệt không phải người bình thường.” Lăng Thừa Chí gật đầu. “Rất nhiều chuyện không phải một thằng đần có thể làm được, không thể trùng hợp nhiều như vậy. Có khả năng hắn giấu giếm gì đó, cũng có thể đầu óc khi tỉnh khi không, nhưng nếu nói hắn lúc nào cũng ngốc… thì bây giờ ta cũng không tin lắm.”

Từ khi Tần Liệt tỉnh dậy, chuyện dị thường càng ngày càng nhiều, làm hắn dần lộ ra dấu vết, Lăng gia huynh đệ đều không ngốc, bọn họ cũng từ từ nhìn ra được chút đầu mối, hiểu được trên người Tần Liệt chắc chắn có điều kỳ lạ.

Lăng Ngữ Thi nghe họ nói chuyện, mắt rạng rỡ, mặt khẽ cười, tâm tình rất tốt.

“Tiểu Thi, ngươi phải lưu ý hắn, có phát hiện gì nhớ báo ngay cho chúng ta biết!” Lăng Thừa Chí nói.

“A!” Lăng Ngữ Thi đang miên man suy nghĩ, nghe thế bừng tỉnh, vội gật đầu: “Đã biết, đã biết…”

“Nha đầu kia, còn việc gì à?” Lăng Thừa Chí nhíu mày.

“A, không có gì, không có gì, con ra ngoài trước.” Lăng Ngữ Thi lè lưỡi, hưng phấn đi ra, đến tiệm cơm lấy đồ ăn rồi vội vàng tới nhà Tần Liệt.

Trong nhà, Tần Liệt nằm trên giường nhắm mắt, đang thử nghiệm trạng thái vô pháp vô niệm.

Có lẽ bởi vì cảnh giới tăng lên, hoặc cũng có thể do ý thức tinh thần lớn mạnh hơn, nên hôm nay hắn đi vào trạng thái này nhanh hơn hôm trước nhiều, ngay cả vùng vẫy đi ra cũng không khó khăn như trước.

Tùy ý ra vào trạng thái tu luyện này có thể tăng hiệu suất tu luyện của hắn lên rất nhiều, điều này đối với sự đột phá trong võ đạo rất tốt, nên hắn vô cùng coi trọng.

Hơn nữa, hắn còn mơ hồ ý thức được nhiều lần ra vào trạng thái này còn có thể rèn luyện ý thức linh hồn.

Phát hiện này khiến hắn càng thêm phấn chấn.

Hắn muốn cởi bỏ lực phong ấn Trấn Hồn Châu, muốn tìm về trí nhớ mười năm trước, muốn xem trong tương lai ý niệm tinh thần trong đầu có mạnh hay không, nên cứ thử nghiệm ra vào vô pháp vô niệm không biết mệt.

Lúc Lăng Ngữ Thi đến, là lúc hắn vừa từ trạng thái này đi ra, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tần Liệt kinh ngạc, không hiểu Lăng Ngữ Thi vì sao vui thế.

Vừa vào, Lăng Ngữ Thi đã nhìn hắn chằm chằm.

Khiến Tần Liệt trong lòng căng thẳng.

“Chúng ta đã đính hôn, có một số việc cũng không cần tránh né nữa. Ừ, hôm nay ta giúp ngươi kỳ lưng nhé.”

Lăng Ngữ Thi nhìn hắn, mắt lấp lánh, nụ cười giảo hoạt như tiểu hồ ly.

Tần Liệt cứng người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.