Đến nửa đêm bên ngoài mưa vẫn chưa tạnh.
Hai giờ đêm, khi mọi người trằn trọc đi vào giấc ngủ, cơn mưa mới dừng hẳn, giọt nước đọng trên lá rơi xuống đất tí tách.
Cô lay mọi người dậy đi về nhà, lại nghĩ đến chuyện từng xảy ra với Du Minh thì đổi ý ngay lập tức.
Trương Oanh Oanh bình tĩnh hỏi: “Có ai liên lạc với người nhà được không? Bảo họ đến đón, đừng về một mình. Nếu mất mạng bọn còn lại sẽ gặp rắc rối.”
Du Minh khẽ nói: “Trường có quy định không được mang theo điện thoại.”
“Phòng giám thị có, đến đó dùng đi. Tao với anh trai về trước đây.”
Nói rồi Trương Oanh Oanh rời đi cùng Du Minh, Thanh Anh cười vào mặt Đổng Vi và La Ứng Lan xong lại chạy theo hướng Trương Oanh Oanh. Mang danh là thằng bạn có nghĩa khí, cho dù nhà của bạn có ma cũng phải xin ở nhờ một đêm.
Nhuệ Luân không ngại đi theo Trương Oanh Oanh, đến cổng trường cô ngoảnh đầu nhìn lại số lượng vẫn y như cũ.
“Lời nói khó nghe đến mức như vậy sao?”
【Tôi ngủ trước.】
Hiếm khi nghe được cấp trên đòi ngủ trước, cô nén nụ cười đắc ý vào trong, gương mặt vẫn cáu gắt.
“Mấy cái vụ mất tích gần đây, xác treo trên cành cao, nên cẩn thận chứ bà chị.” Thanh Anh châm chọc.
Thử hỏi những thứ vừa diễn ra, bỏ hai người Đổng Vi và La Ứng La ở lại có dìu cũng không thể vững bước chân. Chạy ra đến đây đã là một quyết định lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc-bong-toi/2973569/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.