Khoảng không mà mắt nhìn được là vật cũ, Trương Oanh Oanh an tâm phần nào, một tiếng “Cảm ơn” dừng ở khóe môi, đôi mắt ngước nhìn người vừa rong ruổi tìm đồ thất lạc.
“Tao đều rõ, mày nói với tao rồi còn gì?” Thanh Anh ngồi xuống, uống ly trà Du Minh pha cho từ trước đó, nguội đến không thể nguội hơn. Nhưng như thế vừa hay giúp cậu ta giải khát.
Đôi mắt nhìn đến Nhuệ Luân, cô hỏi: “Mày sao chưa về, bà chủ sẽ lo.”
“Bà ấy nói ở đây an toàn.”
Trương Oanh Oanh chợt ngừng lại động tác, không hiểu nổi suy nghĩ của bà chủ tiệm cafe. Nhưng ai ai cũng biết nhà cô là vùng đất xui xẻo bao nhiêu là tin đồn, nếu nói an toàn thì giống nói dối hơn là sự thật.
Chớp mắt cô hỏi Thanh Anh: “Mày tìm thấy nó ở đâu?”
“Ghim vào cái bọc vải được nhồi bông.” Thanh Anh tươi tỉnh kể chuyện “Hôm nay toàn trường được nghỉ nên đừng lo, số kính bị vỡ gần hết, đang gọi người đến dọn dẹp.”
“Mày không thấy có điểm bất thường sao?” Cô ngừng một chút rồi hỏi tiếp “Ví dụ như tao làm sao lại đem theo con dao bên người?”
Thanh Anh làm bộ mặt nghiêm trọng, sau lại nói: “Nhìn vào cái bọc đem đó thì ai mà chẳng sợ, tao sởn gai ốc. Nhưng nhìn thấy mày không màn sống chết đi tìm nó, thì chắc là vật quan trọng. Còn việc mày đem theo dao bên người cũng không lạ, xiên người nào đó lắm mồm là được.”
Kẻ lắm mồm từ đầu chí cuối có mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-vuc-bong-toi/2973565/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.